Hứa Thanh Phong vừa định nói chân tướng cho đệ tử Thanh Huyền Môn nghe, nào ngờ tên quản gia Bạch gia đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, một tay túm chặt cánh tay hắn, tay còn lại cầm tờ giấy bán thân kia, cất cao giọng: “Hứa Thanh Phong đã bị thúc thẩm của hắn bán cho Bạch gia ta rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng đây. Hắn đã là người của Bạch gia, cái bát vàng này phải thuộc về Bạch gia ta mới đúng!”
Quà của tiên nhân có ai mà không thích?
Nghe ông ta nói vậy, hai đệ tử Thanh Huyền Môn kia đều nhíu này.
“Hai vị tiên nhân, ông ta nói bậy, ta chỉ đưa Thanh Phong vào Bạch gia làm việc, không phải bắt thằng bé bán thân làm đầy tớ!”
Nhị thẩm béo tức thở hổn hển, vừa biện minh vừa bước tới giật lấy tờ giấy bán thân trong tay tên quản gia.
“Đúng vậy, cháu trai của ta đã là đệ tử tiên gia, tờ khế ước với Bạch Gia Trang này không còn giá trị nữa!”
Lúc nói, nhị thúc Hứa gia cũng gia nhập vào đội giành giật.
“Dừng tay lại hết cho ta!”
Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, nam đệ tử Thanh Huyền Môn kia không thể không quát lớn một tiếng.
Hắn ta vừa dứt lời, một áp lực vô hình phát tán ra từ quanh người hắn, làm hắn trông như một con mãnh hổ đang nổi giận khiến cho nhị thẩm của Hứa Thanh Phong và tên quản gia Bạch gia kia câm như hến.
“Thanh Phong, chuyện ngươi bị bán làm đầy tớ cho Bạch gia có phải là sự thật không?”
Sau khi mọi người yên lặng, nữ đệ tử váy đỏ Thanh Huyền Môn bước tới trước mặt Hứa Thanh Phong, hỏi với giọng điệu đầy lo lắng.
Hứa Thanh Phong nhìn nàng ấy, gật đầu đáp.
“Phải ạ”.
Nói xong, hắn chợt có cảm giác như vừa được tháo xiềng xích ra khỏi người.
Sau khi nghe thấy câu trả lời của Hứa Thanh Phong, ánh mắt nữ đệ tử kia nhìn hắn rõ ràng có thêm vẻ thương hại đồng cảm.
“Cái thằng ăn cháo đá bát này, sao ngươi lại có thể nói vớ vẩn như thế hả? Mấy năm nay...”
“Bỏ tay ra”.
Nhị thẩm béo vừa định bước tới túm lấy Hứa Thanh Phong, thiếu nữ áo đỏ bên cạnh lập tức phất tay áo lên, một luồng gió mạnh bay ra từ trong tay áo đẩy bà ta ra thật xa.
“Các người... Các người tuy là tiên nhân cao quý, nhưng cũng phải phân rõ phải trái chứ? Ta... Ta...”
Rõ ràng bà ta đã bị thiếu nữ áo đỏ doạ sợ, mặc dù ngoài miệng vẫn còn nguỵ biện, nhưng chân thì đang liên tục lùi về sau.
“Tiên nhân, hai vị tiên nhân, tiểu nhân có giấy bán thân Hứa Nhị Ngưu đã ký tên, giấy trắng mực đen dấu vân tay đỏ, hiện giờ Hứa Thanh Phong là người của Bạch Phủ ta, hai vợ chồng nhà ông ta đừng hòng chối cãi!”
Quản gia Bạch gia thấy tiền là sáng mắt, lập tức đưa tờ giấy bán thân trên tay qua.
Thanh niên Thanh Huyền Môn cầm lấy giấy khế ước, đọc lướt qua rồi nhếch môi cười khẩy nhìn về phía nhị thẩm và nhị thúc của Hứa Thanh Phong.
“Đệ tử Thanh Huyền Môn ta chỉ đáng giá ba mươi lượng thôi sao?”
Vừa nghe thanh niên nói hai vợ chồng này bán Hứa Thanh Phong với giá ba mươi lượng, thiếu nữ áo đỏ bên cạnh lập tức nổi giận nhếch mép.
“Hai vợ chồng các ngươi chỉ vì ba mươi lượng này mà đã bán cháu ruột của mình, bây giờ còn dám xin xỏ chúng ta ư? Ta thấy các ngươi muốn ăn đòn đây mà!”
Thiếu nữ áo đỏ tính nóng như lửa, thích nhất là bênh vực kẻ yếu, nói xong liền muốn phất tay áo lần nữa.
“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng!”
Hai vợ chồng Hứa Nhị Ngưu vội vàng xin tha.
“Sư muội, đừng quên lời dặn của sư phụ”.
Thanh niên áo xanh vỗ vai thiếu nữ, nhìn nàng ấy bằng ánh mắt sâu xa.
Thiếu nữ nghe vậy, mặc dù ngoài mặt vẫn còn tức giận nhưng nàng ấy vẫn thu tay lại.
“Nếu tờ giấy bán thân này đã không phải giả, vậy thì nếu Thanh Huyền Môn ta muốn chuộc người, theo ngươi bao nhiêu ngân lượng là đủ?”
Thanh niên áo xanh cầm tờ giấy bán thân nhìn về phía quản gia Bạch gia.
“Vấn... Vấn đề này...”
Quản gia Bạch gia ấp a ấp úng, đắn đo hồi lâu mới cắn răng giơ ba ngón tay lên: “Ba, ba trăm lượng!”
“Đệ tử Thanh Huyền Môn chỉ đáng giá ba trăm lượng thôi ư?”
Thanh niên nghe vậy thì cười khẩy.
Nói xong, hắn ta lấy một chiếc túi vải căng phồng từ trong ống tay áo ra rồi ném qua cho tên quản gia.
“Đây...”
Ông ta mở ra xem, thấy trong túi đựng đầy thỏi vàng ròng thì lập tức trố mắt.
Kể cả nhị thúc và nhị thẩm của Hứa Thanh Phong trong đám người dân, sau khi nhìn thấy túi vàng này cũng kinh ngạc thốt lên.
“Đủ chưa?”
Thanh niên cười hỏi.
“Đủ, đủ rồi ạ, số vàng này đủ để đổi sang ba nghìn lượng bạc trắng!”
Quản gia Bạch gia ôm túi vàng, phấn khích đến mức gật đầu lia lịa.
Nghe vậy, vợ chồng Hứa Nhị Ngưu ở bên cạnh lập tức tái mặt.
Họ không đọc sách nhiều, nhưng sự khác biệt giữa ba nghìn lượng và ba mươi lượng thì vẫn biết.
“Hai vị thượng tiên, bạc này không thể cho Bạch gia họ được. Chúng ta, chúng ta chỉ nhận của họ ba mươi lượng thôi!”
Nhị thẩm béo nhào về phía thanh niên áo xanh, ai ngờ hắn ta như dịch chuyển tức thời làm cho bà ta vồ hụt, ngã chổng vó.
“Thanh Phong, Thanh Phong, cháu mau nói với hai vị thượng tiên đi, ba nghìn lượng này phải là của nhị thúc mới đúng!”
Thấy bà ta vồ hụt, Hứa Nhị Ngưu lập tức bước tới kéo Hứa Thanh Phong.
“Vù!”
Nào ngờ Hứa Thanh Phong lại bị thiếu nữ áo đỏ kéo lấy, thoắt cái hai người đã lùi về sau bốn, năm thước.
Khi thấy không thể ra tay với bên này, vợ chồng Hứa Nhị Ngưu thấy tiền là sáng mắt đổi mục tiêu sang tên quản gia Bạch gia, vừa la hét “bạc là của chúng ta”, vừa giành giật với ông ta và hai tên người hầu.
“Thanh Phong, phàm duyên đã hết, ngươi có bằng lòng đi theo chúng ta đến Vân Lư, cùng nhau tìm kiếm tiên duyên không?”
Thanh niên đệ tử Thanh Huyền Môn xé rách tờ giấy bán thân trong tay, sau đó vươn tay ra tới trước mặt Hứa Thanh Phong.
Chương 7: Xuyên qua biển mây, Thanh Huyền Môn ẩn mình trong núi Vân Lư
Ở bên khác, thiếu nữ đang dắt tay Hứa Thanh Phong không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Hứa Thanh Phong nhìn thanh niên trước mặt mình rồi lại nhìn sang thiếu nữ áo đỏ bên cạnh, sau đó dời mắt về phía nhị thúc và nhị thẩm còn đang giành giật với tên quản gia Bạch gia, vẻ dao động cuối cùng trong mắt cũng tan biến.
“Ta bằng lòng”.
Hứa Thanh Phong gật đầu với hắn ta, ánh mắt đầy kiên định.
Nghe vậy, thanh niên bật cười sảng khoái, sau đó phất tay áo lên, dùng gió phóng ra từ trong tay áo cuốn lấy Hứa Thanh Phong và thiếu nữ áo đỏ rồi bay lên lưng con hạc tiên trên trời.
“Thanh Phong, ta tên là Độc Cô Thanh Tiêu, Nhị đệ tử của Đệ Thất Phong Thanh Huyền Môn”.
“Ta tên là Triệu Linh Lung, Lục đệ tử Đệ Thất Phong Thanh Huyền Môn, sau này sẽ là tiểu sư tỷ của đệ”.
“Thanh Phong bái kiến sư huynh, bái kiến sư tỷ”.
Trong tiếng cười nói, đám người dân trong thôn chỉ nhìn thấy con hạc tiên kia từ từ biến mất trong biển mây, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Còn nhị thúc và nhị thẩm của Hứa Thanh Phong, cuối cùng hai người vẫn không đánh lại tên quản gia Bạch gia và người hầu, nhất thời rơi vào tình cảnh mất cả người lẫn của, chỉ có thể ngồi dưới tán cây du già ở cổng thôn chỉ lên trời mắng xối xả.
...
Núi Vân Lư.
Chỉ sau một ngày, Hứa Thanh Phong đã ngồi trên lưng hạc tiên đi tới núi tiên Vân Lư trong truyền thuyết kia.
Thật ra, nói một cách chính xác hơn, núi Vân Lư trong miệng người đời chỉ là lối vào Thanh Huyền Môn.
Cũng giống như những tảng băng ở vùng biển cực lạnh, phần nổi lên trên mặt biển thường chỉ là một góc của tảng băng chìm thôi.
“Núi Vân Lư trong miệng người đời chỉ là bình chướng của Vân Lư Thất Phong thôi, Vân Lư Thất Phong chân chính được bao phủ bởi kết giới mây mù, chỉ khi nào có linh cầm dẫn đường mới có thể ra vào”.
Khi chuẩn bị xuyên qua biển mây trên đỉnh núi, Linh Lung ngồi trên lưng hạc tiên hào hứng giới thiệu cho Hứa Thanh Phong.
“Thế núi Vân Lư chân chính... to cỡ nào?”
Sau khi nghe Linh Lung sư tỷ giới thiệu, Hứa Thanh Phong cũng thấy hơi tò mò về núi Vân Lư này.
“Dãy núi Vân Lư trải dài vạn dặm, bảy ngọn núi chính cao hơn vạn trượng, diện tích thì có lẽ không nhỏ hơn nước Đại Lương. Có điều do cả dãy núi Vân Lư tập trung thành một khu vực, cho nên ở trong mắt người đời, nó chỉ là một ngọn núi nhỏ thôi”.
Người trả lời câu hỏi này của Hứa Thanh Phong là Thanh Tiêu đang yên lặng ngồi ở bên cạnh.
“Không nhỏ hơn nước Đại Lương?”
Hứa Thanh Phong lại bị sốc lần nữa khi nghe thấy thông tin này.
“Đúng vậy, trong giới tu hành còn có rất nhiều động thiên bí cảnh khác tương tự núi Vân Lư, Thanh Huyền Môn trên núi Vân Lư chúng ta chỉ có thể được coi là một tông môn tu hành bậc ba thôi”.
Linh Lung gật đầu cười.
“Thế còn trên bậc ba...”
“Ầm!”
Khi Hứa Thanh Phong đang định hỏi thêm về những điều liên quan đến giới tu hành, một luồng gió mạnh đột nhiên phả vào mặt, con hạc tiên chở họ cũng phát ra tiếng kêu chói tai.
“Tiểu sư đệ, đây là trận gió mạnh do kết giới của đại trận hộ sơn tạo ra, nắm chặt tay sư tỷ nhé, không thì sẽ rơi xuống đấy”.
Linh Lung nắm lấy tay Hứa Thanh Phong hét lên.
“Vâng!”
Hứa Thanh Phong gật đầu, sau đó nắm chặt lấy bàn tay mềm mại như không xương kia.
“Vù vù...”
Chỉ trong chốc lát, trận gió mạnh thổi loạn xạ trước mặt Hứa Thanh Phong đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bầu trời trong xanh và dãy núi trập trùng liên miên kia. Những ngọn núi cao chót vót kia trông như những ngọn núi lơ lửng ẩn mình giữa biển mây.
“Đây mới là núi tiên Vân Lư chân chính”.
Triệu Linh Lung tự hào đứng dậy nhìn về nơi xa.
“Thanh Tiêu huynh, Linh Lung sư muội”.
Vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào dịu dàng vang lên từ bên cạnh mấy người họ.
Hứa Thanh Phong quay đầu nhìn qua thì thấy một tia sáng xanh lam bay ra từ trong mây.
Nhìn kĩ lại sẽ thấy là một nữ tử có tướng mạo ngọt ngào dẫn theo một cô bé đứng trên một cái hồ lô ngọc bay tới.
“Tử Yên sư tỷ? Tỷ xuống núi làm gì thế?”
Triệu Linh Lung cười vẫy tay với Tử Yên.
“Sau khi hai người xuống núi không lâu, bia linh cốt lại có cảm ứng, lần này Đệ Lục Phong ta cũng có đệ tử được bia linh cốt chọn”.
Tử Yên mỉm cười nhìn cô bé sau lưng mình.
Cô bé mặc váy trắng, làn da trắng nõn như ngọc, nhìn từ xa trông như một con búp bê hoàn mỹ không tì vết, rất xinh đẹp.
“Đúng là một cô bé xinh đẹp”.
Triệu Linh Lung thật lòng khen một câu.
“Chúc mừng, chúc mừng, Đệ Lục Phong lại có được một hạt giống tốt, chắc là Đệ Lục Phong sẽ giành được quán quân trong cuộc thi đấu thất phong lần sau rồi”.
Thanh Tiêu chắp tay cười nói với Tử Yên.
Tử Yên nghe vậy bèn che miệng cười, vẻ quyến rũ thoáng hiện lên trên mặt.
“Bất Ngữ, mau bái kiến Thanh Tiêu sư huynh và Linh Lung sư tỷ đi nào”.
Tử Yên vỗ vai cô bé sau lưng mình.
“Bất Ngữ bái kiến Thanh Tiêu sư huynh, Linh Lung sư tỷ”.
Cô bé vụng về thi lễ với Thanh Tiêu và Linh Lung.
“Không cần phải khách sáo”.
Thanh Tiêu cười bảo.