• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu ngày sau.



Tại nhà của nhị thúc Hứa Thanh Phong.



“Gì cơ? Bà muốn bán Thanh Phong?”



Nhị thúc Hứa Nhị Ngưu của Hứa Thanh Phong nhìn nhị thẩm với vẻ mặt khó tin.



“Suỵt...”



Nhị thẩm hung dữ giơ một ngón tay lên để bên miệng, ra hiệu cho ông ấy nói nhỏ lại.



“Cái gì gọi là bán? Làm người hầu cho Bạch Gia Trang, đây là cơ hội mà người bình thường cầu cũng không có đâu”.



Bà ta lườm nhị thúc.



“Nói thì nói vậy, nhưng chung quy vẫn phải nhập nô tịch cơ mà...”



Nhị thúc hơi khó xử.



“Ở Bạch gia được ăn no mặc ấm, nô tịch thì sao? Chuyện này ông đừng quan tâm, ta đã nhận tiền đặc cọc rồi”.



Nhị thẩm phất tay, quyết định một cách vô cùng dứt khoát.



“Thôi được rồi”.



Nhị Ngưu không thuyết phục được thê tử nhà mình, bèn khẽ thở dài, lập tức gật đầu.



“Thanh Phong đâu rồi?”



Nhị thẩm tiếp tục hỏi.



“Còn đang ở từ đường, hôm nay là ngày thất tuần, thằng bé muốn túc trực bên bài vị của ông cụ”.



Nhị Ngưu mặc bộ đồ tang xoa tay trả lời.



“Người của Bạch Gia Trang đã đợi ở cổng thôn, ông mau gọi nó về đi”.



Nhị thẩm trợn mắt bảo Nhị Ngưu.



“Đến nhanh thế à?”



Nhị Ngưu hơi ngạc nhiên.



“Tháng sau tiểu thiếu gia của Bạch Gia Trang sẽ đi học, vừa khéo đang thiếu thư đồng, không thì làm sao nhanh thế được? Ông đừng nhiều lời nữa, mau đi đưa thằng nhóc đó về đi”.



Nhị thẩm mạnh tay véo nhị thúc, tiếp tục giục ông ấy.



“Nhưng... Nhưng hôm nay là ngày thất tuần của ông cụ mà, hay là để Thanh Phong ở lại hết đêm nay rồi đi được không?”



Nhị thúc hơi khó xử gãi đầu.



Ông nội của Hứa Thanh Phong vừa mất, hai vợ chồng đã bàn cách xử lí đứa con ghẻ này, có điều ít nhiều nhị thúc vẫn còn nhớ tình xưa, không muốn bắt Thanh Phong chưa cúng thất tuần xong đã đi làm người hầu cho Bạch gia.



“Thất tuần, thất tuần, thất tuần thì sao hả? Có quan trọng bằng bạc không? Ông đấy!”



Nhị thẩm bất mãn lấy tay chọc trán nhị thúc, sau đó tỏ ra thần bí nói nhỏ vào tai ông ấy.



“Ông có biết Bạch gia chịu trả bao nhiêu bạc không? Ba mươi lượng, ba mươi lượng đấy!”



Trong mắt nhị thẩm tràn đầy tham lam.



Nghe vậy, nhị thúc ngây người, sau đó lập tức gật đầu.



“Ta đi gọi Thanh Phong ngay đây”.



...



Nửa canh giờ sau.



Cổng thôn Thanh Ngưu.



Hứa Thanh Phong lưu luyến nhìn về hướng từ đường, sau đó quay sang cầu xin nhị thúc và nhị thẩm của mình.



“Nhị thúc, để mai rồi hẵng đi không được ạ?”



“Thanh Phong à, làm người hầu cho Bạch Gia Trang, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy. Giờ mà cháu không đi, đến mai có muốn cũng không đi được!”



Nhị thẩm cười tươi rói nói với Hứa Thanh Phong.



“Nhị thẩm đang lo lắng đến mai không thể bán ta với giá tốt hơn chứ gì?”



Hứa Thanh Phong lạnh lùng nhìn bà ta.



Mặc dù mấy ngày nay đều túc trực bên bài vị, nhưng từ nhỏ hắn đã nếm trải tình người ấm lạnh, sao hắn có thể không biết những hành động lén lút này của nhị thẩm và nhị thúc chứ?



Sở dĩ Thanh Phong không từ chối phản kháng, thứ nhất là không thể phản kháng, thứ hai là bản thân hắn cũng cảm thấy đến Bạch Gia Trang cũng có thể là một lựa chọn tốt. Dù sao ông nội cũng đã mất, hắn không còn vướng bận gì ở đây nữa.



“Thằng bé này, cháu ăn nói với nhị thẩm của mình kiểu gì thế? Bà ấy chỉ muốn tốt cho cháu thôi!”



Nghe Hứa Thanh Phong nói vậy, nhị thúc lập tức trừng mắt nhìn hắn.



“Đừng lề mề nữa, mau lên xe đi, dạo này ban đêm thường có chuột yêu xuất hiện, chúng ta phải đến núi Thanh Trúc trước khi trời tối”.



Lúc này, quản gia Bạch gia trên xe ngựa sau lưng Hứa Thanh Phong lên tiếng thúc giục.



“Lên ngay, lên ngay!”



Nghe vậy, nhị thúc và nhị thẩm không nhiều lời nữa, mỗi người túm một cánh tay của Thanh Phong rồi lôi hắn về phía xe ngựa.



Hứa Thanh Phong không chống cự, chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng.



...



“Nhóc con, ngươi nhìn cho rõ, đây là giấy bán thân mà ngươi đã ký với Bạch gia. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ là đầy tớ của Bạch gia ta, không còn quan hệ gì với Hứa gia và thôn Thanh Ngưu này nữa”.



Trước xe ngựa, sau khi Hứa Thanh Phong ấn dấu vân tay, quản gia Bạch gia giơ tờ giấy bán thân trong tay lên.



“Ta biết rồi”.



Thanh Phong gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc.



“Xem ra đan dược mà ông nội cho mình đã mất hiệu lực, đã qua sáu ngày rồi mà vẫn chưa có tiên nhân xuống đón mình”.



Khi quản gia Bạch gia đang nói chuyện với nhị thúc và nhị thẩm, Hứa Thanh Phong lặng lẽ ngửa đầu nhìn lên trời.



Thật ra hắn cũng không quá thất vọng về việc tầm tiên này, dù sao động lực lớn nhất để trở thành tiên nhân của hắn là chữa bệnh cho ông nội.



“Ơ, trên trời có một con hạc trắng to hơn cả con trâu nước nữa kìa!”



“Đâu, ở đâu?”



“Khoan đã, trên lưng con hạc trắng đó... hình như còn có hai người!”



Vào lúc này, những người dân đứng vây xem ở cổng thôn đột nhiên kinh ngạc thốt lên.



Nghe vậy, Hứa Thanh Phong, quản gia Bạch gia và vợ chồng Nhị Ngưu đều ngẩng đầu lên, sau đó quả nhiên nhìn thấy một con hạc trắng có thân hình to lớn xuất hiện trên bầu trời, mà trên lưng con hạc đó còn loáng thoáng hai bóng người.



“Tiên... Tiên nhân?”



Sau vài giây ngây người, Hứa Thanh Phong chậm rãi thốt ra hai chữ.



“Là tiên nhân, chắc chắn là tiên nhân!”



Lúc này, rất nhiều người khác cũng bắt đầu hét lên.



“Rít...”

Chương 5: Tiên nhân xuống núi tìm người



Vào lúc này, cùng với một tiếng hạc kêu, hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chậm rãi bay tới trước mặt người dân trong thôn.



Hai người này gồm một nam một nữ, một người mặc trường sam màu xanh da trời, một người mặc váy đỏ. Nam nhân khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, nữ nhân có diện mạo như tiên nữ, đẹp đến nỗi làm cảnh vật xung quanh lu mờ.



“Làm phiền các vị, ta là đệ tử Thanh Huyền Môn trên núi Vân Lư, hôm nay ta và sư muội xuống núi để tìm một thiếu niên”.



Thanh niên lịch sự chắp tay tự giới thiệu với mọi người.



Người dân thôn Thanh Ngưu nghe xong thì lập tức xôn xao, họ không ngờ hai người này lại đúng là tiên nhân, hơn nữa còn là tiên nhân trên núi Vân Lư kia.



“Xin hỏi các vị, trong thôn có thiếu niên nào tên là Hứa Thanh Phong hay không?”



Lúc này, nữ đệ tử mặc váy đỏ của núi Vân Lư cũng chắp tay, mỉm cười hỏi mọi người.



Nụ cười này đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng thấy rung động.



“Hứa... Hứa Thanh Phong?”



“Là hắn, hắn là Hứa Thanh Phong!”



Sau một lúc sững sờ, có vài người dân lập tức chỉ tay về phía Hứa Thanh Phong ở bên cạnh xe ngựa.



Hầu hết người dân thôn Thanh Ngưu đều là người quen, chưa kể gia đình Hứa Thanh Phong còn thuộc số ít những nhà có họ khác, cho nên đa số mọi người đều biết Hứa Thanh Phong.



“Ngươi chính là Hứa Thanh Phong?”



Nữ đệ tử váy đỏ bước lên trước một bước, mừng rỡ nhìn về phía thiếu niên Hứa Thanh Phong.



“Vâng”.



Hứa Thanh Phong gật đầu.



Thật ra trong lòng hắn đã đoán được thân phận của hai người này.



“Sư huynh”.



Thấy Thanh Phong gật đầu, nữ đệ tử kia lập tức quay đầu lại nhìn thanh niên sau lưng mình.



“Ngọc giản truyền công có phản ứng, hắn chính là người mà chúng ta cần tìm”.



Thanh niên gật đầu, giơ miếng ngọc giản phát ra ánh sáng xanh trong tay lên cho nữ đệ tử kia xem.



“Vị... Vị tiên tử này, đứa cháu trai này của ta đã phạm phải tội gì thế ạ?”



Lúc này, nhị thúc Hứa Nhị Ngưu không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi.



“Ai cho phép ông xen vào thế hả!”



Hứa Nhị Ngưu vừa dứt lời, nhị thẩm ở bên cạnh lập tức kéo ông ấy về, tiếp tục giữ khoảng cách chừng năm, sáu thước với Hứa Thanh Phong.



Không chỉ họ, những người dân khác cũng vội vàng lùi về sau để tránh xa Hứa Thanh Phong.



Hiển nhiên hầu hết mọi người đều giống Hứa Nhị Ngưu, đoán rằng có thể là do Hứa Thanh Phong phạm tội gì đó nên mới làm cho tiên nhân xuống núi.



Dù sao thôn Thanh Ngưu cũng gần núi Vân Lư, dù họ chưa được tận mắt nhìn thấy thì ít nhất cũng đã từng nghe nói về chuyện tiên nhân xuống núi trừ yêu.



“Phạm phải tội gì ư?”



Nữ đệ tử váy đỏ nghe vậy thì phụt cười, phất tay áo trả lời.



“Lần này chúng ta xuống núi không phải để trừ yêu, mà là để đón thiếu niên Hứa Thanh Phong này lên núi”.



“Lên núi?”



Tất cả mọi người bao gồm Hứa Nhị Ngưu vẫn còn hoang mang.



“Hứa Thanh Phong sinh ra linh cốt, tên nhập tiên tịch, hôm nay chúng ta đưa hắn lên núi để làm lễ gia nhập Thanh Huyền Môn”.



Thanh niên bình thản giải thích với mọi người.



“Gia nhập... Thanh Huyền Môn, thế sau này chẳng phải... chẳng phải cũng trở thành tiên nhân sao? Hứa gia... Hứa gia ta sắp có một vị tiên nhân rồi ư?”



Nghe thấy lời của thanh niên, Hứa Nhị Ngưu đứng ngây ra tại chỗ như bị sét đánh, miệng cứ liên tục lẩm bẩm.



Hai đệ tử Thanh Huyền Môn kia không để ý đến nhóm người dân nữa, cả hai đồng loạt đưa tay ra tới trước mặt Hứa Thanh Phong.



“Tiểu Thanh Phong, đi theo chúng ta đi, sau này ngươi sẽ là tiểu sư đệ của Đệ Thất Phong chúng ta”.



Nữ đệ tử váy đỏ cười ngọt ngào, dịu dàng nói với Hứa Thanh Phong.



Nghe thấy giọng nói này, Hứa Thanh Phong chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể đang gặp ảo giác lại có được người nhà.



“Đợi đã!”



Hứa Thanh Phong vừa định nắm tay nữ đệ tử kia thì nhị thẩm ở phía sau túm lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại.



“Hai, hai vị tiên nhân, các, các người không thể cứ thế mà đưa Thanh Phong nhà ta đi được. Hắn là trụ cột của Hứa gia chúng ta, sau này phải thi Trạng Nguyên, mang vinh dự về cho Hứa gia chúng ta nữa”.



Nhị thẩm béo cười tít mắt nhìn hai đệ tử Thanh Huyền Môn, trong mắt tràn đầy vẻ “không đành lòng”.



Nghe vậy, lòng Hứa Thanh Phong càng thêm rét buốt.



Từ nhỏ đến lớn, nhị thẩm chỉ coi hắn như đồ sao chổi, nuôi tốn cơm tốn gạo, đã bao giờ kỳ vọng hắn sẽ làm rạng danh tổ tiên đâu chứ?



Hai đệ tử Thanh Huyền Môn không biết sự thật, còn tưởng bà ta không nỡ xa Hứa Thanh Phong nên mới nói như vậy.



“Chỉ là Trạng Nguyên trần tục thôi, sao có thể đánh đồng với đệ tử Thanh Huyền Môn chúng ta? Có điều nếu các ngươi là thúc thẩm của Thanh Phong, chiếc bát vàng này cứ tạm cho là quà gặp mặt của chúng ta lần này đi”.



Thanh niên đệ tử Thanh Huyền Môn lấy một cái bát từ trong ống tay áo ra, sau đó đưa cho nhị thẩm của Hứa Thanh Phong.



“Không...”



“Vị tiên nhân này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK