Hứa Thanh Phong bị một tầng khí tức băng sương mỏng vờn quanh, sau một hồi chuẩn bị, tấn công một quyền lên một khối nham thạch cao bằng con người ở phía trước.
Lúc tung ra nắm đấm, ngoại trừ tiếng gió gào xé, còn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng bò gầm.
“Phập!”
Cùng với một tiếng vang lớn, đá núi khổng lồ trước mặt lại bị nắm đấm nhỏ bé của Hứa Thanh Phong tấn công ầm ầm ra một cái hố.
Nhưng Hứa Thanh Phong không dừng quyền tại đây, mà sau một cú đấm vừa nãy, hắn lập tức đứng vững lại điều chỉnh khí tức, sau đó lần lượt tung ra hai quyền.
“Phập, phập, phập!”
Nắm đấm của Hứa Thanh Phong, hết quyền này đến quyền khác tấn công lên khối đá giống như đàn trâu phi chạy.
“Ầm!”
Cuối cùng khối thạch nham cao bằng con người đó lại bị Hứa Thanh Phong trực tiếp dùng hai quyền đập thành một đống đá vụn.
Nhưng sau khi tấn công vỡ tảng nham thạch này, chân khí của Hứa Thanh Phong cũng bị tiêu hao hết, chân khí hàn băng bảo vệ quanh người hắn giống như kết giới hình cầu trong suốt cũng biến mất sạch sẽ.
“Vù, vù, vù…”
Sau khi thu quyền, Hứa Thanh Phong chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển.
Vừa nãy hắn đã thi triển Thanh Ngưu quyền mua được từ trong kho binh khí của Tây Phong các, hơn nữa còn là hai tuyệt chiêu của Thanh Ngưu quyền – Ngưu giác băng sơn, bôn ngưu tạc trận.
“Xem ra với mức độ thâm hậu của chân khí hiện giờ của ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển một lần ngưu giác băng sơn và một lần bôn ngưu tạc trận”.
Hứa Thanh Phong thở hổn hển nói.
Bởi vì bộ quyền pháp này đơn giản thô bạo, cho nên trải qua mấy ngày tu luyện, hắn đã đạt đến trình độ nhất định, nhưng hai chiêu thức này vẫn khiến hắn hơi đau đầu, tiêu hao chân khí quá lớn.
Cho dù tốc độ hồi phục chân khí tàn hà vô cùng nhanh, một ngày Hứa Thanh Phong cũng chỉ có thể tu luyện hai ba lần, nhiều hơn nữa thì không hồi phục nổi.
“Hôm nay luyện đến đây trước đã, chốc nữa trời đỡ nắng, còn phải đi nhổ cỏ cho Cửu Diệp Tử Tô”.
Hứa Thanh Phong cầm một chiếc khăn lên lau mồ hôi trên người.
Bởi vì phải tu luyện thêm hai môn võ kỹ, cho nên bây giờ hắn không có nhiều thời gian, chỉ hận không thể tách một canh giờ thành hai canh giờ.
Nhưng sau khi đột phá giai doạn hóa sương, tinh lực của hắn dồi dào hơn trước đây rất nhiều lần, có lúc cho dù hai ba ngày không ngủ cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi, cho nên thời gian có thể dùng để tu luyện cũng tăng theo không ít.
“Gru!”
Trong lúc Hứa Thanh Phong đang nghĩ có nên đi làm chút gì ăn không, không ngờ bỗng nghe thấy tiếng sói hú.
“Hình như là từ núi Hậu Sơn truyền đến, chẳng lẽ ở đó lại có sói yêu xuất hiện?”
“Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng lao ra từ hậu viện, sau đó lật người nhảy lên tường, rồi lại từ tường nhảy lên nóc nhà.
“Đúng là một con sói yêu…”
Đứng trên nóc nhà ngóng nhìn về hướng núi Hậu Sơn, Hứa Thanh Phong phát hiện một con sói yêu khổng lồ đang chạy như bay trong rừng cây.
Ban đầu hắn cũng không quá kinh ngạc, dù sao ngọc giản truyền công cũng sớm đã nói rồi, trong vùng rừng núi này, ngoại trừ chỗ ở của tông môn, những nơi khác đều có khả năng yêu thú xâm nhập vào.
Nhưng dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.
Bởi vì chẳng mấy chốc hắn lại nhỉn thấy con sói yêu thứ hai, thứ ba, hơn nữa đều chạy đuổi về hướng đi xuống núi.
“Cứu ta với, cứu ta với!”
“Có ai không, cứu ta với!”
Đúng lúc Hứa Thanh Phong hiếu kỳ rốt cuộc ba con sói yêu này đang đuổi theo cái gì, thì tiếng kêu cứu của một cô gái bỗng vang lên trong núi.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, thùy tai của Hứa Thanh Phong rung lên, sau đó vận chân khí chuyển đến đôi mắt, nhìn về hướng giọng nói truyền đến.
Đây chính là phương pháp tăng thị lực được dạy trong võ kỹ “Xuyên Dương Thi”.
Cùng với thi triển thuật pháp này ra, cảnh tượng của núi Dương Lộc cách một hai dặm lập tức hiện lên rõ ràng trong mắt Hứa Thanh Phong, sau đó hắn nhanh chóng phát hiện một cô gái có dáng người nhỏ yếu đang co giò chạy thục mạng trong rừng cây, trốn sự truy sát của ba con sói yêu đó.
“Vị tỷ tỷ từ đâu đến nhỉ, ta nhớ ở gần Thanh Trúc Cư không có tu sĩ mà?”
Hứa Thanh Phong rất thắc mắc.
“Có ai, có ai cứu ta với!”
Đúng lúc này, cô gái chạy từ trong rừng núi ra, bắt đầu men theo con đường nhỏ ra khỏi núi, lao về hướng Thanh Trúc Cư.
Còn ba con sói yêu vẫn phi đuổi theo phía sau cô gái, cũng sắp đuổi kịp rồi.
“Có ai không? Viện tử phía trước có ai không? Ta bị thương rồi, cứu ta với, cứu ta với!”
Cô gái ôm bả vai chảy mái vừa chạy vừa hét, có lẽ đã chú ý đến Thanh Trúc Cư.
“Thôi, không nghĩ nhiều nữa, cứu người quan trọng hơn”.
Hứa Thanh Phong lắc cái đầu, sau đó rút mũi tên sau lưng, bắt đầu lên mũi tên kéo dây cung, và dùng pháp môn vận khí “Xuyên Dương Thi”, hội tụ chân khí Tàn Hà trong đan điền đến đầu mũi tên.
Lập tức, một tầng hàn băng phù lên trên đầu mũi tên.
“Bụp!”