“Beee...”
Khi Hứa Thanh Phong sắp đến gần cái bẫy, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng dê kêu.
“Không lẽ săn được linh dương thật?”
Hứa Thanh Phong lập tức mừng rỡ trong lòng.
Mùi vị của thịt linh dương nướng ngon hơn lợn rừng nhiều, đặc biệt là khi kết hợp với lá tía tô trong vườn linh dược nhà hắn.
“Xem ra đêm nay có lộc ăn rồi”.
Hắn vừa nghĩ như thế, vừa chạy thật nhanh đến bên cạnh cái bẫy kia.
...
Tới bên cạnh cái bẫy.
Sau khi nhìn thấy những cành cây che bẫy đã biến mất, Hứa Thanh Phong càng thêm xác định con mồi đã rơi vào bẫy.
“Hú...”
Khi Hứa Thanh Phong chuẩn bị lại gần hơn để xem thử con mồi dưới bẫy rốt cuộc có phải là linh dương hay không, phía sau hắn đột nhiên vang lên một tiếng gầm của dã thú.
“Rầm!”
Gần như theo phản ứng bản năng của cơ thể, Hứa Thanh Phong bật nhảy lên cao ngay tại chỗ, dùng lực chân nhảy sang phía đối diện của cái bẫy.
“Grừ!”
Ngay khi Hứa Thanh Phong vừa nhảy sang phía đối diện cái bẫy, một con sói xám có kích thước tương đương với một con hổ bình thường đã lao tới chỗ hắn đứng ban nãy, cái cây nhỏ to cỡ cái bát cũng bị nó va gãy.
“Sói? Hay là sói yêu?”
Nhìn con sói xám có hình thể to lớn kia, Hứa Thanh Phong sởn tóc gáy.
Lúc đi săn với ông nội, hắn đã từng gặp rất nhiều con sói, nhưng so với con sói trước mặt này thì quả thật như gặp sư phụ, hoàn toàn chẳng là gì cả.
“Hú...”
Khi Hứa Thanh Phong đang kinh ngạc, con sói xám kia lại nhảy lên và lao về phía Hứa Thanh Phong ở đối diện cái bẫy.
“Bịch!”
Hứa Thanh Phong lăn một vòng, thành công tránh được cú vồ của sói xám, sau đó rút con dao săn bên hông ra rồi chạy như điên về phía Đông của khu rừng.
“Grừ!”
Mặc dù tốc độ hắn chạy lúc này đã vượt xa người trưởng thành bình thường, nhưng vẫn không thể so sánh với con sói yêu trước mặt này, chỉ chốc lát cũng đã bị nó đuổi theo kịp.
Có điều lúc này Hứa Thanh Phong đã bình tĩnh lại, không còn luống cuống vì con sói yêu đuổi theo phía sau, thay vào đó là vô cùng thông minh chạy lòng vòng trong núi rừng.
Đây là cách mà ông nội đã dạy cho hắn. Khi gặp thú hoang trên núi, không được chạy theo đường thẳng mà phải chạy theo đường vòng.
“Rầm!”
Đúng lúc này, vì đổi hướng quá nhanh nên con sói yêu kia đã không cẩn thận đâm vào một cây đại thụ có thân to bằng vòng tay một người, làm gãy cả cây.
Sau khi liếc thấy cảnh này, Hứa Thanh Phong lập tức dừng lại, sau đó quả quyết cài tên kéo cung.
Hắn không nhắm vào đầu con sói yêu mà nhắm vào phổi của nó.
“Vèo!”
Khi con sói yêu kia vừa đứng dậy, Hứa Thanh Phong kéo căng dây cung rồi quyết đoán thả tay ra bắn tên.
“Phụt!”
Có lẽ nhờ may mắn, có lẽ là do lực cánh tay đã mạnh hơn sau khi tu luyện, mũi tên này của Hứa Thanh Phong trúng chính xác vào người con sói yêu!
“Grừ!”
Nhưng điều làm cho Hứa Thanh Phong bất ngờ là lớp da của nó cực kì cứng, mũi tên chỉ đâm xuyên qua da của nó, chẳng những không giết được nó mà còn kích thích nó trở nên điên loạn hơn.
Thấy thế, Hứa Thanh Phong không hề do dự nữa, lập tức cầm cung tên chạy như bay về phía Đông của núi rừng.
Lần này con sói yêu đã phát điên kia hoàn toàn không quan tâm trước mặt có cây cối cản trở hay không nữa, nó bất chấp đâm gãy tất cả.
Do đó khoảng cách giữa Hứa Thanh Phong và sói yêu nhanh chóng rút ngắn.
“Lại đây này!”
Nhưng khi khoảng cách giữa Hứa Thanh Phong và sói yêu chỉ còn chưa tới ba trượng, hắn chạy tới bên một cây đại thụ, đột nhiên dừng lại rồi rút dao săn ra, sau đó quay đầu lại gầm lên với con sói yêu, bày ra tư thế quyết chiến sinh tử.
“Grừ!”
Con sói yêu này đã bị Hứa Thanh Phong chọc giận, lúc này còn thấy hắn khiêu khích như thế, nó lập tức gầm lên một tiếng rồi nhảy lên, há cái miệng đầy răng nanh hung dữ bổ nhào về phía Hứa Thanh Phong.
“Ầm!”
Khi sói yêu sắp nuốt chửng Hứa Thanh Phong, hắn đột nhiên quay đầu dao chém vào một sợi dây leo trên cây đại thụ bên cạnh.
“Phịch!”
Khi dây leo bị cắt đứt, một cây gai gỗ chẻ ra từ khúc gỗ dày bằng thùng nước được treo trên cây đại thụ bằng dây leo bay ra từ bên cạnh Hứa Thanh Phong, đúng lúc đập vào con sói yêu vừa lao tới.
“À hú!”
Cùng với một tiếng hét thảm, cây gai gỗ to đùng theo đà bay đập mạnh vào ngực con sói yêu.
Hứa Thanh Phong vốn định dùng cây gai gỗ này để đối phó lợn rừng, không ngờ lúc này nó lại có tác dụng.
“Hú!”
Nhưng Hứa Thanh Phong nhanh chóng phát hiện da thịt của con sói yêu này dày một cách không thể tưởng tượng nổi, ngay cả cây gai gỗ kia cũng không thể đâm thủng người nó.
“Đành thử xem sao”.
Trong lúc nguy cấp, Hứa Thanh Phong cầm dao bằng hai tay rồi bật nhảy lên, sau đó hắn cũng không quan tâm liệu điều đó có làm cho chân khí hỗn loạn hay không, dứt khoát điều động chân khí trong đan điền tập trung vào hai cánh tay, mạnh mẽ chém nhát dao cuối cùng vào vết thương trên phổi của con sói yêu.
“Phịch!”
Trong núi rừng lại có một tiếng động thật lớn vang lên.
Nhát dao mà Hứa Thanh Phong điều động chân khí để chém đã rạch một đường vào phổi con sói yêu kia, máu lập tức phun ra như suối.
“Răng rắc...”