• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





“Lệnh sư huynh, ta đã nói rồi, ta chắc chắn không phải linh cốt bình thường”.



Lúc này thiếu niên hoa phục cũng mở mắt ra, khi nhìn thấy sự thay đổi của Long Châu, hắn ta lập tức tỏ vẻ đắc ý.



Đối với việc này Hứa Thanh Phong tỏ ra rất bình tĩnh, không có hâm mộ, không có ghen tị.



Lâm Bất Ngữ ở bên cạnh cũng thế.



“Nhóc con, ngươi tên gì?”



Hắc Long trưởng lão lấy Long Châu về, hỏi thiếu niên hoa phục kiêu ngạo kia.



“Ta là Cửu hoàng tử của nước Thiên Lang, họ Diệp tên Huyền, từ nhỏ ta đã...”



“Được rồi, ngươi đứng sang một bên đi”.



Không đợi thiếu niên nói hết, Hắc Long trưởng lão đã phất tay bảo hắn ta tránh ra, có vẻ không thích tính cách kiêu ngạo này của hắn ta lắm.



Mặc dù Diệp Huyền hơi khó chịu nhưng cũng không dám nói thêm gì, đành phải hậm hực đứng sang bên cạnh Lệnh Hà Tri.



“Ngươi, lên đi”.



Lúc này, Hắc Long trưởng lão chỉ tay về phía Lâm Bất Ngữ.



Cô bé gật đầu, bước nhỏ tới trước mặt Hắc Long trưởng lão, sau đó đặt tay nhỏ lên Long Châu.



Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Từ Tử Yên chợt căng thẳng.



Mặc dù bia linh cốt rất ít khi “nhìn nhầm”, nhưng chung quy vẫn có sơ sót. Dù sao thành tựu tu hành trong tương lai của tu sĩ Kim linh cốt và Huyền linh cốt cũng chênh lệch nhau không chỉ một chút, hơn nữa giữa linh cốt còn có sự khác biệt về chủng loại.



Cho nên nói Tử Yên không căng thẳng là điều không thể.



“Vù...”



Khi một tiếng “vù vù” rất nhỏ vang lên, Long Châu trong tay Hắc Long trưởng lão lại phát ra ánh sáng vàng, nhưng điểm khác biệt là lần này, ngọn lửa xung quanh Long Châu biến thành tia điện nổ lách tách.



“Là lôi dị cốt, hơn nữa còn là lôi dị cốt cấp bậc Kim linh cốt!”



Sau khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả Tử Yên tiên tử luôn thận trọng cũng không kìm được kinh ngạc thốt lên.



“Chúc mừng Tử Yên sư muội, lôi dị cốt cấp bậc Kim linh cốt, mấy trăm năm qua Thanh Huyền Môn ta chưa từng xuất hiện”.



“Tử Yên sư tỷ, Lục Phong nhặt được một bảo bối như thế, sau này phải mời chúng ta đến Tuý Tiên Cư ăn một bữa thịnh soạn nhé”.



Thanh Tiêu và Linh Lung lập tức bước tới chúc mừng.



“Tử Yên sư muội, chúc mừng”.



Lệnh Hà Tri cũng miễn cưỡng lại gần chúc mừng một câu.



“Ha ha ha...”



Lúc này, Hắc Long trưởng lão luôn nghiêm túc thận trọng cũng đột nhiên cười phá lên, tiếng cười vang dội đến mức làm cho đại điện rung chuyển.



“Một lôi một hoả, hơn nữa còn là Kim linh cốt, Thanh Huyền Môn ta có hi vọng phục hưng rồi!”



Hắc Long trưởng lão cười to nói.



Hứa Thanh Phong thu hết mọi thứ vào mắt nhưng vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là khi Lâm Bất Ngữ đi ngang qua, hắn nhỏ giọng bảo: “Chúc mừng nhé, Bất Ngữ muội muội”.



Lâm Bất Ngữ quay đầu lại nhìn hắn, sau đó gật đầu nói: “Cảm ơn”.



Cả hai người đều có tính tình không thích hơn thua, có điều Lâm Bất Ngữ có vẻ lạnh lùng hơn một chút.



“Nhóc con, đến lượt ngươi”.



Lúc này giọng của Hắc Long trưởng lão lại vang lên lần nữa.



Hứa Thanh Phong nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, sau đó thấy ông ấy đang nhìn vào mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy mong đợi.



Thanh Tiêu và Linh Lung ở bên cạnh cũng bắt đầu hồi hộp, cả hai đồng loạt nhìn về phía Hứa Thanh Phong.



“Vâng”.



Sau khi nhìn vào mắt Hắc Long trưởng lão, Hứa Thanh Phong bình tĩnh gật đầu.



Trước cái nhìn chăm chú của mọi người, Hứa Thanh Phong đặt tay lên viên Long Châu của Hắc Long trưởng lão, sau đó bắt đầu nhắm mắt ngưng thần.



“Vù...”



Không lâu sau khi cảm nhận được một lực lượng ấm áp từ từ bao bọc mình, hắn nhận thấy được viên Long Châu trong tay rung lên.



Hứa Thanh Phong mở mắt ra thì thấy viên Long Châu vốn trong suốt đã chuyển sang màu trắng bệch, cực kì giống màu của bộ xương dã thú bị vứt bên đường.



“Quả nhiên”.



Hứa Thanh Phong tự lẩm bẩm trong lòng.



Suy đoán của hắn là chính xác, mặc dù viên đan dược mà ông nội để lại có thể giúp tên của hắn xuất hiện trên tiên tịch, nhưng lại không thể giúp hắn trở thành linh cốt chân chính.



“Bạch... Bạch cốt?”



Nhìn viên Long Châu màu Bạch cốt kia, trong mắt sư tỷ Triệu Linh Lung tràn đầy khó tin.



Thanh Tiêu ở bên cạnh tuy không lên tiếng, nhưng từ nét mặt của hắn ta cũng có thể nhìn ra trong lòng hắn ta cũng kinh ngạc không kém gì Triệu Linh Lung.



“Không ngờ bia linh cốt lại chọn một kẻ Bạch cốt, vận may của Thất Phong ngươi vẫn tệ như trước nhỉ”.



Sau khi nhìn thấy cảnh này, Lệnh Hà Tri của Thủ Phong đột nhiên cười ra tiếng, nói với giọng điều đầy mỉa mai.



“Ngươi!”



“Sư muội”.



Nghe vậy, Triệu Linh Lung đang định lên tiếng cãi lại thì bị Thanh Tiêu ngăn cản.



“Hắc Long trưởng lão, người có thể kiểm tra lại lần nữa không ạ?”



Thanh Tiêu hỏi Hắc Long trưởng lão.



“Thanh Tiêu, các ngươi hẳn biết rõ, hạt châu này của ta sẽ không xuất hiện sai lầm”.



Hắc Long trưởng lão cất Long Châu, trả lời với giọng điệu đầy uy nghiêm.



“Haiz...”



Thanh Tiêu nghe vậy thì thở dài một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK