“Muốn nó tiếp tục ra quả thì phải mượn lửa không rễ thiêu hủy nó thành mạ khô, chờ khi nó hoàn toàn thành tro bụi rồi, hạt giống của nó sẽ sinh ra từ trong tro bụi, cho nên chúng ta gọi bước này là đốt giống”.
Câu trả lời của Linh Nguyệt tiên tử khiến Hứa Thanh Phong ngạc nhiên không thôi.
Nhưng so với ngạc nhiên trong lòng, điều khiến hắn quan tâm vẫn là thứ đồ mà Linh Lung nhắc đến: lửa không rễ.
“Tiên tử, thế nào là lửa không rễ?”
Hứa Thanh Phong hỏi.
Linh Nguyệt tiên tử giống như đang chờ Hứa Thanh Phong đưa ra câu hỏi này, vì vậy sau khi nghe thấy câu hỏi của hắn, nàng ấy nở nụ cười vui vẻ, sau đó mới giải thích:
“Cái gọi là lửa không rễ, ý trên mặt chữ, là một ngọn lửa đốt cháy không cần mượn ngoại vật”.
“Lửa không rễ có hai loại, một loại sống tự nhiên, một loại do tu sĩ lấy chân khí phối hợp công pháp tôi luyện thành, chúng ta gọi là chân hỏa”.
“Lửa không rễ sống trong trong tự nhiên cũng được gọi là linh hỏa, thần vật này có thể gặp nhưng không thể cầu”.
“Vì vậy lửa không rễ ngươi có thể tìm thấy chỉ còn lại chân hỏa tu sĩ tu luyện, mà chân hỏa tu sĩ tế luyện thường tồn tại trong pháp bảo và bùa chú”.
Nếu như chỉ giải thích về lửa không rễ, Linh Nguyệt tiên tử đương nhiên không cần phải giải thích cặn kẽ như vậy, rõ ràng lời này của nàng ấy đang có ý chỉ dẫn Hứa Thanh Phong.
“Cám ơn tiên tử chỉ điểm”.
Hứa Thanh Phong nghe xong, cảm thấy mình đã thu được lợi ích, lúc này hắn bái tạ.
“Vì vậy tiên tử cô muốn bảo ta đi tìm bùa chú có chân hỏa đúng không?”
Ngay sau đó hắn xác nhận với Linh Nguyệt tiên tử.
“Thông minh”.
Linh Nguyệt tiên tử tán thưởng gật đầu.
“Chân hỏa phù mặc dù không tính là vật hiếm, hơn nữa lần thứ nhất đốt quả Địa Tạng không cần chân hỏa cao cấp gì, nhưng bây giờ đối với ngươi mà nói chắc hẳn không có tiền mua, vì vậy hoặc khi ngươi tu hành thành công tự đi tế luyện chân hỏa, hoặc cố gắng kinh doanh vườn thuốc này, chờ kiếm đủ tiền công đức thì đi đổi, không cần phải gấp gáp ngay lập tức”.
Linh Nguyệt tiên tử đề nghị với Hứa Thanh Phong.
“Tiên tử yên tâm, ta sẽ cố gắng tu hành, cũng sẽ cố gắng kinh doanh nửa mẫu vườn thuốc này, tranh thủ sớm lấy được chân hỏa dùng để đốt giống”.
Hứa Thanh Phong thành thật gật đầu.
“Rất tốt”.
Linh Nguyệt tiên tử cười nhạt với Hứa Thanh Phong.
Cũng chẳng biết tại sao, trước mặt tuy chỉ là một thiếu niên hơn mười mấy tuổi, nhưng nàng ấy luôn cảm thấy suy nghĩ của hắn còn kiên định hơn rất nhiều người trưởng thành, cực kỳ giống với một người nàng ấy từng quen biết.
“Tựa đầu sát gần đây một chút”.
Linh Nguyệt tiên tử đột nhiên ngoắc tay với Hứa Thanh Phong.
“Tiên tử còn có chuyện gì muốn dặn dò?”
Hứa Thanh Phong nghi ngờ tiến lên trước một bước.
“Bộp”.
Đúng lúc này, Linh Nguyệt tiên tử chìa một ngón tay nhẹ nhàng ấn trán Hứa Thanh Phong.
Còn không chờ Hứa Thanh Phong kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy có một ý lạnh thấm lòng người chui vào đầu mình, sau đó trong não bắt đầu nổi lên một tờ giấy trắng ghi lại phương thuốc cùng với giải thích cách chế biến thuốc”.
“Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang? Trên đời này thật sự có phương thuốc có thể cho Bạch cốt tu hành”.
Sau khi Hứa Thanh Phong nhìn thấy công hiệu của phương thuốc, mặt không khỏi lộ ra vui thích.
“Tiểu tử ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, phương thuốc của Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang vốn dĩ phải sử dụng phối hợp với một phương thuốc khác, nhưng dược liệu cần cho phương thuốc này quá đắt, cho ngươi cũng vô ích, vì vậy trong quá trình ngươi ngâm Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang này sẽ gặp một vài chỗ khó khăn”.
Linh Nguyệt tiên tử đã tưới một chậu nước lạnh vào Hứa Thanh Phong.
“Khó khăn chỗ nào?”
Hứa Thanh Phong lúc này hỏi.
“Không có phương thuốc khác, lúc ngươi ngâm trong Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang, toàn thân trên dưới sẽ đau đớn khác thường, giống như bị tùng xẻo rút xương”.
Sắc mặt Linh Nguyệt tiên tử nghiêm túc nói.
“Ta không sợ đau”.
Hứa Thanh Phong sau khi suy nghĩ, ngay sau đó dùng hết sức lắc đầu.
Mặc dù Linh Nguyệt rất muốn nói, đây là loại khổ sở ngươi chưa từng trải qua, nếu không chắc chắn sẽ không trả lời dứt khoát như vậy, nhưng chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối nàng ấy không nói ra, luôn cảm thấy thiếu niên trước mắt này tuyệt đối không nuốt lời.
“Hôm nay bổn tôn tâm tình tốt, ngoại trừ đồng ý cho ngươi phương thuốc kia, ta lại tặng ngươi một món đồ”.
Linh Nguyệt tiên tử bỗng nhiên bật cười, sau đó chìa tay, nhẹ nhàng nắm chặt.
Thoáng chốc, Hứa Thanh Phong liền thấy từng đường quang mang màu trắng giống như sợi tơ hội tụ vào lòng bàn tay Linh Nguyệt tiên tử, vào lúc nàng giang tay ra, lòng bàn tay đã xuất hiện thêm ba hạt trân châu trong suốt.