“Ừm”.
Hứa Thanh Phong nghe lời hái một trái đậu trên cây, sau đó chìa tay cẩn thận bóc vỏ.
“Tiên tử, đây là vật gì?”
Sau khi bóc vỏ đậu, Hứa Thanh Phong nhìn thấy không phải là đậu, mà là từng viên trân châu thạch anh trong suốt sáng bóng.
“Đây là linh tinh, kết tinh của linh lực hàm chứa trong mảnh đất này, về sau lúc tu hành ngươi có thể ngậm một viên trong miệng, kết hợp với phương thuốc ta cho ngươi, dù là Bạch cốt cũng có thể tu hành nhanh chóng”.
Linh Nguyệt tiên tử rất tự tin nói.
“Thật không?”
Hứa Thanh Phong không nhịn được bật thốt lên.
“Bạch cốt tu hành không tính là chuyện khó, chỉ có điều ở đại lục các ngươi đang sống, rất nhiều truyền thừa tu hành đã đoạn tuyệt, mãi đến khi xuất hiện tình huống Bạch cốt không thể nào tu hành được”.
Linh Nguyệt tiên tử gật đầu, lại tiếp tục nói:
“Trong bảo vật quả Địa Tàng thai nghén, linh tinh này thật ra là một loại kém nhất, chỉ có điều mảnh đất này quá cằn cỗi, có thể thai nghén ra loại bảo vật này, cho dù để nó sinh trưởng thêm một khoảng thời gian, cũng chỉ có thể làm cho cấp độ linh tinh thai nghén ra trở nên tốt hơn chút, không thể thai nghén ra pháp bảo thần thông chân chính”.
Nghe thấy vậy, Hứa Thanh Phong dường như suy nghĩ gì đó, hắn gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy nếu ta trồng hạt giống này trên Thất Phong, có phải sẽ thai nghén ra loại pháp bảo thần thông như trong miệng tiên tử nói?”
“Thông minh đấy, nếu bổn tôn không phải tàn hồn, ta cũng muốn thu nhận ngươi làm đệ tử”.
Linh Nguyệt tiên tử càng nhìn càng thích Hứa Thanh Phong này.
Hứa Thanh Phong được khen liền có chút ngượng ngùng, vì vậy hắn lúng túng gãi đầu.
“Nhưng muốn để quả Địa Tàng ra được bảo vật lợi hại hơn, ngoại trừ trồng hạt giống trên Thất Phong có linh khí sung túc, ta và ngươi còn một chuyện cần làm”.
Lúc này Linh Nguyệt tiên tử lại mở miệng nói.
“Chuyện gì?”
Hứa Thanh Phong hỏi vội.
“Thanh Phong ngươi hái hai trái đậu còn lại trên cây đậu xuống, sau đó lột vỏ nó đặt lên lòng bàn tay”.
Linh Nguyệt tiên tử không vội vàng giải thích, mà chỉ tay vào hai trái đậu xanh biếc còn lại trên cây.
“Được”.
Đã lựa chọn tin tưởng Linh Nguyệt tiên tử, Hứa Thanh Phong làm việc cực kỳ dứt khoát, không chút do dự hái hai trái đậu xuống, sau đó lột vỏ.
Sau khi lột vỏ hai trái đậu kia xong, Hứa Thanh Phong phát hiện, quả nhiên giống như Linh Nguyệt nói, trong hai trái đậu này cũng có từng viên linh tinh giống như hạt đậu nành.
“Tiên tử”.
Hứa Thanh Phong cất mấy viên linh tinh đậu nành kia đi, lúc này mới đặt mấy viên còn lại đến trước hư ảnh của Linh Nguyệt tiên tử.
Chuyện đã đồng ý với người khác, hắn một viên cũng không cần, thứ thuộc về mình, một viên cũng không cho thêm.
Nhìn thấy cảnh này, Linh Nguyệt tiên tử âm thầm gật đầu.
Trong lòng nàng ấy lại âm thầm tán thưởng:
“Tuổi còn nhỏ, làm việc cẩn thận lại không sợ phiền phức, làm gì cũng thẳng thắn không câu nệ, đúng là người trong thế hệ ta”.
Nhưng lời này nàng ấy không nói với Hứa Thanh Phong, chỉ gật đầu với hắn, sau đó mở miệng hút linh tinh mấy hạt đậu vàng nằm trong tay Hứa Thanh Phong.
“Rít…”
Cùng với một tiếng hút nhỏ nhẹ, Hứa Thanh Phong chỉ cảm thấy bảy tám hạt linh tinh đậu nành trong lòng bàn tay phút chốc hóa thành từng luồng khói tím, giống như sông hội tụ vào biển, được hư ảnh của Linh Nguyệt tiên tử hút vào trong miệng.
Còn Linh Nguyệt tiên tử sau khi hút khói tím tạo nên từ linh tinh đậu nành, Hứa Thanh Phong rõ ràng cảm nhận được thân ảnh nàng ấy trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, không chập chờn như sương mù theo gió nữa.
“Đa tạ tiểu hữu Thanh Phong đã cứu ta một mạng”.
Linh Nguyệt tiên tử không kìm được cảm kích.
“Tiên tử không cần khách khí, đây là giao dịch giữa cô và ta”.
Hứa Thanh Phong bày ra dáng vẻ hờ hững, bình tĩnh lắc đầu.
“Cái này không sai”.
Linh Nguyệt tiên tử gật đầu đồng ý, sau đó chỉ vào phía dưới cây đậu:
“Ngươi lại nhìn xem cây đậu này có thay đổi gì”.
Nghe xong, Hứa Thanh Phong cúi thấp đầu nhìn, sau đó kinh ngạc phát hiện, vừa rồi cây đậu còn tràn trề sức sống, lúc này đã hoàn toàn khô héo, giống như một cây cỏ dại.
“Tiên tử, cây đậu này héo rồi, chúng ta nên lấy hạt giống thế nào?”
Mặc dù Hứa Thanh Phong có hơi giật mình, nhưng chưa đến mức bị kinh sợ, vì hắn biết vị tiên tử trước mắt chắc chắn có cách.
“Hỏi rất hay”.
Linh Nguyệt tiên tử cười nói.
“Đây cũng là điều ta vừa nói qua với ngươi, cần ngươi làm chuyện thứ hai”.
Nàng ấy nói tiếp.
Hứa Thanh Phong nghe xong, lập tức lộ ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Linh Nguyệt tiên tử.
Linh Nguyệt tiên tử cũng không vòng vo, trực tiếp nói cho Hứa Thanh Phong:
“Sau mỗi lần quả Địa Tàng ra quả xong, chờ khi toàn bộ quả được hái xuống sẽ tự khô héo, có chờ đến sang năm cũng sẽ không ra quả nữa”.