• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mấy người quản lý ngoại môn đều là loại người này, thảo nào ai cũng bảo đệ tử ngoại môn không có mấy người có thể chịu đựng được quá ba năm”.



Nhìn theo bóng dáng hai người kia kéo xác con sói yêu đi, Hứa Thanh Phong nói thầm một câu.



“Sư huynh, sao chúng ta lại đi luôn thế, ngoài sân sau nhà thằng nhóc đó là vườn thuốc, một năm có thể kiếm được không ít công đức. Chỉ cần ký khế ước, đeo vòng tay vào, hắn sẽ phải bán mạng cho chúng ta ngày này qua năm khác mà”.



“Vội gì chứ? Trành quỷ là thù dai nhất, đợi một thời gian nữa, hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn đến tìm chúng ta”.



“Sư huynh cao minh!”



“Nói nhỏ thôi!”



“Huynh cứ yên tâm, thằng oắt này còn chưa tới cảnh giới Khai Môn, không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu”.



Hứa Thanh Phong đang chuẩn bị vào nhà, bên tai chợt nghe thấy tiếng thì thầm của tên mặt rỗ và tên mũi ưng.



Hắn không ngờ hai người này lại độc ác đến vậy, nhìn lá bùa truyền tin mà tên mặt rỗ đưa cho, thầm “hừ” một tiếng.



“Yên tâm đi, sẽ không có ngày đó đâu”.



“Hi hi hi… Hi hi…”



Hai tên đệ tử Liệt Phong đường vừa đi không lâu, trành quỷ nhập vào một thi thể đã thối rữa, mặc áo choàng, cưỡi một con sói yêu đi tới cửa sân nhà Hứa Thanh Phong.



“Muốn nhờ lũ vô dụng đó tới bắt ta, ngươi nghĩ bọn chúng dám à?”



Trành quỷ nói với Hứa Thanh Phong đang đứng trên mái nhà bằng giọng điệu đầy châm biếm.



“Chỉ cần ta đóng cửa, ngươi có thể làm gì ta nào?”



Hứa Thanh Phong đáp lại nó, sau đó thả tay ra, một mũi tên bao bọc chân khí Tàn Hà “vèo” một tiếng bay đi.



“Choang!”



Nhưng điều hắn không ngờ tới là, con trành quỷ mặc áo choàng đen kia đột nhiên rút một thanh trường kiếm từ dưới áo ra, một nhát chính xác chém đứt mũi tên mà hắn vừa bắn.



“Hôm qua nếu không nhờ đánh lén, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa chưa tới cảnh giới Khai Môn như ngươi làm sao có thể làm ta bị thương chứ!”



Trành quỷ cười khẩy một tiếng, mũi kiếm chĩa thẳng vào Hứa Thanh Phong đứng trên mái nhà.



Thấy thế, sắc mặt Hứa Thanh Phong trở nên nặng nề.



Chỉ từ nhát kiếm vừa rồi của trành quỷ, hắn đã có thể nhìn ra thực lực của đối phương mạnh hơn hắn rất rất nhiều. Hôm qua hắn có thể làm cho nó thoát ra khỏi cơ thể Liễu Thanh Mai là hoàn toàn nhờ vào đánh lén bất ngờ.



“Cơ hội đánh lén chỉ có một, kế tiếp con trành quỷ này nhất định sẽ hết sức cẩn thận, muốn bức nó ra khỏi thể xác rồi dùng rượu giết nó thì chắc chắn sẽ vô cùng khó”.



Hứa Thanh Phong lại cài tên kéo cung, nghĩ thầm trong lòng.



“Oắt con, đừng tưởng ngươi trốn trong sân không chịu ra ngoài thì ta sẽ bó tay. Cùng lắm là mười ngày nữa, ta sẽ đào tới kênh ngầm dưới vườn thuốc ngoài sân sau nhà ngươi. Chỉ cần bít nó lại, vườn thuốc của ngươi sẽ không có nước tưới, tất cả linh dược trong vườn đều sẽ biến thành cỏ khô!”



Lúc này, trành quỷ cười gian xảo, nói với Hứa Thanh Phong một cách nguy hiểm.



Nghe vậy, Hứa Thanh Phong lập tức cảm thấy căng thẳng trong lòng.



Nguồn nước của vườn thuốc sau nhà hắn đúng là một con kênh ngầm ở sâu dưới lòng đất, ngày thường sẽ có nước chảy từ kênh ngầm tới vườn thuốc, tưới nước vô cùng thuận tiện.



Nếu con trành quỷ đó thật sự có thể đào đụng tới kênh ngầm, vậy thì hắn chỉ còn cách đi ra ngoài lấy nước, không thì chẳng bao lâu nữa, toàn bộ Tử Tô mới gieo ngoài vườn thuốc không lâu đều sẽ chết.



“Nếu mình trữ nước sẵn, mười ngày sau cắt nước, ít nhất vẫn có thể chèo chống thêm khoảng bốn, năm ngày. Nói cách khác, mình chỉ còn mười lăm ngày nữa để chuẩn bị”.



Trong đầu Hứa Thanh Phong nhanh chóng xoay chuyển.



“Oắt con, sở dĩ ta nói cho ngươi biết điều này là vì thấy ngươi cũng thông minh, muốn cho ngươi một con đường sống, từ đó bó tay chịu trói, trở thành nô lệ của bổn quân. Nếu không, ta sẽ khiến ngươi giống như Liễu Thanh Mai, lấy linh hồn của ngươi làm tim đèn, cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào!”



Sau khi đe doạ một phen, con trành quỷ kia cũng chịu nói ra mục đích thực sự khi đến hôm nay.



Sau chuyện ngày hôm qua, nó đã thích sự thông minh của Hứa Thanh Phong, muốn hiến thể xác của hắn cho Hổ Vương, sau đó bắt linh hồn hắn làm nô lệ cho mình.



Đầu năm nay, kể cả ma quỷ cũng đang thiếu cấp dưới trầm trọng.



“Ta là tu sĩ chính đạo của Thanh Huyền Môn, sao có thể tiếp tay cho ngươi chứ?”



Hứa Thanh Phong cười khẩy, lập tức thả tay ra, một tiếng “vèo” vang lên, hắn lại bắn ra một mũi tên.



“Soạt!”



Không có gì bất ngờ, mũi tên này của hắn tiếp tục bị trành quỷ rút kiếm đánh rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK