Chỉ khi nào mật độ chân khí đột phá giai đoạn “kết băng”, tu sĩ mới có thể thử đột phá cảnh giới Khai Môn.
Nhưng sau khi đột phá giai đoạn ngưng lộ và tiến vào giai đoạn hoá sương, khi tu sĩ điều động Tàn Hà Công sẽ tạo ra chân khí hàn băng hộ thể, đồng nghĩa với việc khoác lên mình một bộ thiết giáp cực phẩm.
Có điều, kể cả khi chưa đột phá giai đoạn ngưng lộ, sau khi chân khí trong đan điền đầy, sự thay đổi trên cơ thể Hứa Thanh Phong cũng rất rõ ràng.
Ví dụ, thị lực và thính lực của hắn đã tốt hơn rất nhiều so với ba tháng trước.
Về mặt thị lực, dù bây giờ có một con chim sẻ đậu trên cây cách đây năm trăm mét, hắn cũng có thể thấy rõ. Về mặt thính lực, trong khu rừng quanh đây một dặm có loài dã thú nào, hắn chỉ dựa vào tai đã có thể phân biệt được.
Mặt khác, thể lực và lực chân của hắn đều đã được cải thiện rất nhiều.
Hứa Thanh Phong giờ đây tuy trông vẫn còn gầy yếu, nhưng dùng một tay nhấc cối đá nặng một trăm cân lên cũng không thành vấn đề. Còn về lực chân, hắn từng đuổi theo một con hươu hoang trong khu rừng gần đó, kết quả cũng không thua kém chút nào.
Hơn nữa trước đây khi còn ở thôn Ngưu gia, hắn thường xuyên lên núi săn thú với ông nội, biết dùng cung tên, biết đặt bẫy, cho nên trong một tháng vừa qua, ngày nào hắn cũng có thịt để ăn.
Lá tía tô kết hợp với thịt hươu nướng hoặc là thịt thỏ nướng, hắn ăn bao nhiêu lần cũng không ngán.
“Nhắc mới nhớ, mấy ngày trước mình đặt bẫy trên núi Hậu Sơn, đã đến lúc đi kiểm tra rồi, nói không chừng lại có thể bắt được một con linh dương để ăn đấy”.
Vào trưa hôm nay, sau khi tu luyện ba canh giờ, Hứa Thanh Phong sờ bụng đứng dậy từ trên giường, định lát nữa lên núi kiểm tra bẫy mình đã đặt.
Bởi vì phải tu luyện nên hắn không có thời gian đi săn, thế nên trong ba tháng qua hắn đã đặt khá nhiều bẫy trên núi, bây giờ chỉ cần thỉnh thoảng đi kiểm tra là sẽ có thu hoạch.
Có điều trước đó, hắn còn một việc quan trọng hơn cần phải làm...
Bán dược liệu.
Đã ba tháng kể từ khi đợt Cửu Diệp Tử Tô đầu tiên được gieo hạt, Hứa Thanh Phong thu hoạch tổng cộng hơn một trăm năm mươi cân rễ và hơn ba mươi cân lá, không nhiều cũng không ít, hơn gấp ba lượng thu hoạch của những ruộng thuốc bình thường khác.
“Nếu tính theo số cân, đống Cửu Diệp Tử Tô này có thể bán được ít nhất chín mươi sáu đồng Tiền công đức, cao hơn gấp ba lần so với dự tính ban đầu”.
Sau khi đem tất cả dược liệu cần bán ra đặt ngoài cửa, Hứa Thanh Phong lấy cây sáo cốt mà Tây Phong các cho, sau đó lấy hơi bắt đầu thổi.
“Chíp...”
Chốc lát sau, một con Bạch Đầu Điêu dang đôi cánh rộng chừng một trượng bay tới cổng sân.
“Bạch Điêu thúc thúc, thúc giúp ta chở đống dược liệu này tới Bách Thảo đường bán thành tiền, bán xong thúc có thể lấy ba đồng Tiền công đức từ trong đó”.
Hứa Thanh Phong chắp tay đứng trước mặt Bạch Đầu Điêu.
Nhờ linh cầm đi bán dược liệu, đây cũng là phương pháp hắn đọc được từ trong miếng ngọc giản truyền công kia. Cụ thể là dược liệu thông thường có thể nhờ linh cầm đem đi bán, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian và công sức, có điều xong việc phải trả ba đồng Tiền công đức.
“Ngày mai ta sẽ mang tiền tới”.
Linh cầm Bạch Đầu Điêu cũng không nhiều lời, nó khẽ gật đầu, sau đó dùng móng vuốt gắp đống dược liệu kia rồi bay lên trời.
“Ngày mai mình sẽ có tiền đi Vạn Quyển lâu mua công pháp và võ kỹ rồi”.
Nhìn bóng dáng Bạch Đầu Điêu rời đi, Hứa Thanh Phong đan mười ngón tay vào nhau rồi duỗi lưng.
Mặc dù còn phải tiết kiệm tiền mua bùa chân hoả, nhưng mua một loại võ kỹ phòng thần vẫn rất cần thiết. Lúc trước khi đi săn trên núi, hắn đã suýt bị thương do mấy con lợn rừng.
Hiện tại hắn chỉ có đan điền tràn đầy chân khí, hoàn toàn không biết nên thi triển như thế nào.
Thật ra đối với tu sĩ, việc mua một loại pháp thuật tu luyện sẽ tốt hơn, nhưng tiếc thay ví tiền của hắn trống rỗng, hoàn toàn không mua nổi, chỉ có thể đợi dành được nhiều tiền rồi tính.
Hơn nữa trước khi đột phá cảnh giới Khai Môn, dù Hứa Thanh Phong có tu luyện Tàn Hà Công thì số lượng chân khí trong cơ thể vẫn không đủ chèo chống cho hắn thi triển thuật pháp.
“Cung tên và con dao ăn này cũng nên đổi luôn”.
Lúc này Hứa Thanh Phong đã mang cung tên và dao săn từ trong phòng ra, chuẩn bị xuất phát lên núi.
Cung tên và dao săn này đều do chủ nhân trước đây của Thanh Trúc cư để lại, lưỡi dao săn đầy vết nứt, dây cung tên cũng bị đứt một lần, Hứa Thanh Phong vất vả lắm mới nối lại được.
Sống một mình trên núi, xung quanh nhà lại có rất nhiều dã thú, tốt hơn hết là vẫn nên có vũ khí phòng thân.
...
Sau nửa nén hương.
Núi Hậu Sơn.
Mặc dù Hứa Thanh Phong gọi nơi này là núi Hậu Sơn, nhưng theo lời giới thiệu trên bản đồ trong ngọc giản, ngọn núi này phải gọi là núi Dương Lộc mới đúng, bởi vì trên núi có rất nhiều linh dương và hươu.
Nhưng sau vài lần lên núi, Hứa Thanh Phong phát hiện thực ra trên núi cũng không có nhiều linh dương và hươu cho lắm, ngược lại có rất nhiều lợn rừng đi theo bầy.
“Nếu như có thể săn được một con lợn rừng thì cũng không tệ, ít nhất thì mình không cần phải lo cơm canh trong nửa tháng tới”.
Trên núi, Hứa Thanh Phong vừa cảnh giác quan sát xung quanh, vừa lẩm bẩm một câu.
Tuy rằng tu sĩ có thể tích cốc, nhưng điều kiện tiên quyết là ít nhất phải đột phá cảnh giới Khai Môn mới được. Hiện tại Hứa Thanh Phong chẳng những không thể tích cốc, mà còn phải bổ sung thể lực bị tiêu hao khi tu luyện bằng cách ăn thật nhiều thịt.