• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nghe nói tên Lục Thần, Ngũ đệ tử của Nhị Phong đó, là cháu trai của một vị trưởng lão Nhị Phong. Thanh Huyền Môn chắc chắn sẽ không vì một đệ tử ngoại môn như ta mà phạt hắn ta, cho nên ta không cầu giải oan, chỉ cầu mong Tử Khâm không bị tên khốn đó lừa gạt thôi!”



Nàng ta vừa dứt lời, trước cửa sân lại nổi lên một cơn gió mát, theo sau đó thân hình nàng ta bắt đầu từ từ trở nên mờ nhạt.



“Thiếu niên lang, nếu như có cơ hội đến Nhị Phong, xin ngươi hãy đưa hương Tầm Trần cho em gái ta!”



Khi thấy mình sắp hồn phi phách tán, Liễu Thanh Mai lập tức nôn nóng thúc giục, tha thiết chờ Hứa Thanh Phong trả lời.



“Nếu tỷ tỷ không nói dối, ta nhất định sẽ giúp tỷ đưa hương Tầm Trần này đến tay Tử Khâm tỷ tỷ”.



Hứa Thanh Phong không chút do dự, đồng ý với ánh mắt kiên định.



“Cảm ơn ngươi!”



Sau khi nhận được lời đồng ý của Hứa Thanh Phong, nữ quỷ Liễu Thanh Mai quỳ xuống, nặng nề dập đầu xuống đất.



“Thiếu niên lang, hôm nay con trành quỷ kia không thành công thì nhất định sẽ không từ bỏ, có điều tuy nó rất khó đối phó nhưng cũng không phải không có điểm yếu. Trong khoảng thời gian bị nó bắt, ta tình cờ biết được lúc còn sống, nó đã chết vì say rượu. Đối với linh hồn của nó, rượu giống như thuốc độc vậy. Có lẽ ngươi có thể nghĩ cách dụ nó thoát ra khỏi người nó nhập, sau đó dùng rượu để đối phó nó”.



Liễu Thanh Mai đột nhiên ngẩng đầu lên, nói cho Hứa Thanh Phong biết điểm yếu của con trành quỷ.



“Điểm yếu của con trành quỷ này là rượu ư? Cảm ơn tỷ tỷ đã nhắc nhở!”



Nghe vậy, Hứa Thanh Phong kinh ngạc nói cảm ơn, mặc dù vẫn chưa châm hương Tầm Trần kia, nhưng trong lòng hắn đã tin tưởng Liễu Thanh Mai hơn một chút.



“Thiếu niên lang, ngươi nhất định phải đưa hương Tầm Trần cho em gái ta nhé”.



Nữ quỷ lắc đầu, dặn lại thêm lần nữa với vẻ mặt đầy khẩn cầu.



“Thanh Mai tỷ tỷ cứ yên tâm, chỉ cần có thể lên núi, ta nhất định sẽ tìm cách đưa hương Tầm Trần này cho Tử Khâm tỷ tỷ”.



Hứa Thanh Phong trịnh trọng gật đầu.



Nghe thế, trên khuôn mặt khổ sở của nữ quỷ Liễu Thanh Mai cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.



“À đúng rồi, thiếu niên lang, sau lưng con trành quỷ đó còn có một con hổ tinh vô cùng lợi hại, nếu có thể thì không cần thiết phải đối đầu với nó!”



Khi thân hình nữ quỷ sắp biến mất, nàng ta đột nhiên gấp gáp nhắc nhở Hứa Thanh Phong một câu.



“Hổ tinh?”



Nhìn thi thể Liễu Thanh Mai toả ra những đốm lửa xanh, Hứa Thanh Phong ngạc nhiên lẩm bẩm.



“Không ngờ câu chuyện làm ma cho hổ lại có thật”.



Sau khi nghe nói sau lưng trành quỷ còn có một con hổ tinh, Hứa Thanh Phong ngạc nhiên, rồi chợt nhớ lại câu chuyện làm ma cho hổ.



“Mặc dù đã biết điểm yếu của con trành quỷ đó, nhưng theo những gì Tử Dương Chân Quân đã giảng, nếu chưa đột phá cảnh giới Khai Môn mà gặp phải quỷ quái, rất có thể sẽ mất mạng ngay tại chỗ. Vậy nên tốt nhất là đừng đối phó một mình, thay vào đó hãy báo với tông môn, để tông môn phái người đến xử lý”.



Nghĩ vậy, Hứa Thanh Phong nhảy xuống khỏi cửa sân.



“Tóm lại cứ báo chuyện này với tông môn trước đã, đến lúc đó mình đem xác con sói yêu kia về, chắc họ sẽ không thờ ơ nữa đâu nhỉ?”



Hắn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong ống tay áo thi thể Liễu Thanh Mai ra.



Mở ra xem, trong hộp gỗ đựng ba nén hương.



“Về chuyện hương Tầm Trần và Thanh Mai tỷ tỷ này, hôm nay mình sẽ đốt một cây trước để xem là thật hay giả. Ngày mai sẽ xem thái độ của người được tông môn phái đến xử lý trành quỷ ra sao. Nếu họ đồng ý giải quyết, mình sẽ nói cho họ biết chuyện của Liễu Thanh Mai, sau đó đưa ba nén hương này cho họ”.



Hứa Thanh Phong đứng dậy cất chiếc hộp gỗ đựng hương Tầm Trần.



Theo lời của Liễu Thanh Mai, tên Lục Thần đó là cháu trai của một vị trưởng lão nào đó ở Đệ Nhị Phong, chắc chắn sẽ được tông môn che chở, thế nên hắn sẽ không ngốc đến mức giao hương Tầm Trần và thi thể của Liễu Thanh Mai ra ngay.



“Nếu những gì Thanh Mai tỷ tỷ nói đều là sự thật, với tính cách thâm độc của Lục Thần, nói không chừng hắn ta còn sẽ nghĩ cách tìm người bảo vệ, sau đó giết mình để diệt khẩu”.



Hứa Thanh Phong vừa kéo thi thể Liễu Thanh Mai vào trong sân, vừa nói thầm trong bụng.







“Rầm!”



Vào tối hôm đó, trong phòng ngủ của Hứa Thanh Phong ở Thanh Trúc cư đột nhiên vang lên một tiếng động cực lớn, sau đó chỉ nghe Hứa Thanh Phong hét lên với giọng có vẻ hơi non nớt.



“Súc vật!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK