• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiêu thức Bôn Ngưu Trùng Trận này đặc biệt nhất ở chỗ, chỉ cần người thi triển có đủ chân khí, quyền thế sẽ không dừng lại, hơn nữa uy lực còn sẽ ngày càng gia tăng. Trừ phi ngươi có tu vi áp đảo, không thì hoàn toàn không thể đỡ được quyền thế.



Đã thế Hứa Thanh Phong còn dùng chân khí Tàn Hà để thi triển quyền này. Mỗi quyền đấm vào người đối phương sẽ còn bao phủ một lớp băng, chỉ sau bốn, năm quyền, cơ thể quỷ thi của con trành quỷ kia đã biến thành một tảng băng lớn.



Đương nhiên khuyết điểm của chiêu thức này cũng rất rõ ràng, chỉ cần thu quyền, tiếp theo phải cần một thời gian rất dài để khôi phục chân khí, trong lúc này ngươi sẽ vô cùng suy yếu.



“Nhóc con… Dù quyền thế của ngươi có mạnh tới đâu thì cuối cùng… cuối cùng… cuối cùng cũng sẽ đến lúc cạn kiệt chân khí… Bây giờ thu quyền, ta… sẽ còn suy xét cho ngươi được thoải mái!”



Hiển nhiên con trành quỷ kia cũng nhìn ra điểm thiếu sót của cú đấm này. Nó bèn nhịn đau, bắt đầu lên tiếng uy hiếp Hứa Thanh Phong.



“Ầm, ầm, ầm…”



Hứa Thanh Phong không thèm nhìn nó, hai tay vẫn liên tục lần lượt đấm ra, ngay cả khi hai tay đã trầy da sứt thịt, hắn vẫn không hề nháy mắt lấy một cái.



Có điều sau khoảng hơn hai mươi quyền, rõ ràng nắm đấm của hắn đã trở nên nặng nề hơn, tốc độ tung quyền cũng bắt đầu chậm lại.



“Lại đây, đấm tiếp đi nào, chỉ cần ngươi nghỉ một lát thôi, bổn quân sẽ có thể chém cho ngươi chết ngay!”



Thấy quyền thế của Hứa Thanh Phong dần yếu đi, trành quỷ lập tức cười gằn nói khích.



“Ầm!”



Cũng chính lúc này, sau khi tay phải đấm một quyền, Hứa Thanh Phong lại chậm chạp không thể nâng tay trái lên.



“Ha ha, quả nhiên ngươi đã cạn kiệt chân khí…”



Thấy vậy, trành quỷ lập tức cười phá lên, chuẩn bị âm hồn ly thể, nhưng tiếng cười của nó rất nhanh đã im bặt.



“Rầm!”



Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất dưới chân trành quỷ đột nhiên sụp đổ, nó như một pho tượng đá rơi xuống cái bẫy hố mà Hứa Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn.



Đúng vậy, Hứa Thanh Phong dồn hết sức lực thi triển Bôn Trâu Trùng Trận là để khiến cho trành quỷ rơi xuống hố sâu này.



“Chỉ với cái bẫy này mà ngươi cũng muốn nhốt ta lại à?”



Sau khi xác nhận đây chỉ là một cái hố, tiếng cười của con trành quỷ đó lại vang lên, trong giọng nói tràn đầy chế nhạo Hứa Thanh Phong.



“Ngươi bẫy được thân thể này thì sao, ta chính là Quỷ tu, có thể âm hồn xuất khiếu đấy!”



Trước những lời mỉa mai của trành quỷ, Hứa Thanh Phong rút cây trường đao bên hông ra, im lặng đứng bên cạnh đầu dây thừng bị kéo căng như đang chờ đợi gì đó.



“Rầm…”



Đúng lúc này, một làn gió lạnh nổi lên từ dưới hố.



“Phụt!”



Trường đao trong tay Hứa Thanh Phong chém đứt dây thừng không chút do dự.



“Choang!”



Mấy vò rượu mạnh treo trên dây thừng rơi xuống, vừa khéo nện xuống dưới hố sâu.



Một mùi rượu nồng nặc lập tức toả ra.



“Muốn dùng đá đập chết, đợi đã! Rượu! Đây là rượu! Á…”



Trành quỷ đã âm hồn ly thể, bất ngờ thấy mấy thứ nặng rơi xuống, cứ tưởng là Hứa Thanh Phong muốn dùng đá nện cho nó chết ngay dưới bẫy, nhưng khi mùi rượu bắt đầu tản ra trong hố, nó muốn chạy thì cũng đã muộn.



“Á…”



“Ai? Ai nói cho ngươi biết khắc tinh của bổn quân là rượu? Á…”



“Lẽ nào… Lẽ nào là con khốn đó? Á… Con khốn đó! Chắc chắn là nó rồi!”



Tiếng kêu rên và mắng chửi liên tục phát ra từ dưới hố.



Sau khi âm hồn của trành quỷ dính phải mùi rượu thì cứ như trúng kịch độc không có thuốc giải, chỉ có thể hoá thành những luồng âm khí đen bay tán loán dưới hố.



Hứa Thanh Phong đứng trên bẫy nhìn thấy cảnh này, thở phào một hơi thật dài.



“Nếu như không biết điểm yếu của con trành quỷ này là rượu, chắc lần này mình sẽ không có phần thắng”.



Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Hứa Thanh Phong thầm sợ hãi.



Nếu không có mạo hiểm ra tay liên tục để làm trành quỷ thiếu cảnh giác, không có liều mạng tu luyện đột phá giai đoạn kết băng trong khoảng thời gian này, không có mấy vò rượu mạnh này, có lẽ con đường tu hành của hắn sẽ thực sự dừng tại đây.



“Thiếu hiệp… Cứu ta với… Chỉ cần cho ta nhập vào người ngươi… Ta… sẽ… sẽ nói cho… ngươi biết… nơi chôn giấu… bảo vật… mà ta thu thập được… mấy năm nay…”



Vào lúc này, một khuôn mặt quỷ được ngưng tụ từ âm khí giãy giụa hiện ra từ dưới bẫy, gian nan van xin Hứa Thanh Phong.



“Ta hỏi ngươi một câu”, Hứa Thanh Phong phớt lờ lời van xin của nó: “Trừ ngươi ra, còn ai biết vị trí con suối nguồn ở Thanh Trúc cư không?”



“Kéo ra ra ngoài, ta sẽ nói cho ngươi biết!”



Trành quỷ muốn làm giao dịch với Hứa Thanh Phong.



“Có nói hay không?”



Hắn quơ vò rượu trong tay.



“Đừng mà!”



Sau khi nhìn thấy vò rượu đó, trành quỷ lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, âm hồn biến thành hai tay điên cuồng xua qua xua lại.



“Ngoài ra ta thì không ai biết cả, ta cũng chỉ tình cờ biết được sau khi giết chủ nhân trước đây của Thanh Trúc cư thôi!”



Trành quỷ giải thích với tốc độ cực nhanh.



“Ngươi đang nói dối”.



“Không, những gì ta nói đều là sự thật, cầu ngươi, xin ngươi hãy lấy vò rượu đó ra đi mà!”



Hứa Thanh Phong lại thử nó, phát hiện nó không giống như đang nói dối.



Nhưng dù vậy, hắn vẫn không bỏ vò rượu trong tay xuống, ngược lại còn mở nắp ra.



“Thiếu niên, ngươi đang làm gì thế, ta không lừa ngươi thật mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang