• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các chủ nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi”.



Quản sự kia hậm hực quay về.



...



Lại nửa canh giờ trôi.



Tranh Trúc cư.



“Linh Lung tiên tử, đến Thanh Trúc cư rồi”.



Tiên hạc nói tiếng người, cánh khẽ vỗ, để Linh Lung và Hứa Thanh Phong vững vàng hạ xuống đất.



Sau khi đứng vững, Hứa Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước.



Chỉ nhìn thấy trong rừng trúc xanh biếc, một tiểu viện tường bằng bùn đất yên lặng tọa lạc ở đó, lá trúc rải rác khắp nơi cũng sắp bao trùm cả bậc cửa.



“Tiểu Thanh Phong, sau này đệ phải tự dựa vào chính mình rồi”.



Linh Lung nhìn sắc trời, sau đó có chút không nỡ nói với Hứa Thanh Phong.



Thời gian ước định với Hắc Long trưởng lão đã đến.



“Đa tạ Linh Lung tỷ, ta nhất định cố gắng tu hành, tranh thủ sớm lên được Đệ Thất Phong”.



Trên khuôn mặt non nớt của Hứa Thanh Phong lộ ra thần sắc kiên định không hợp với tuổi.



“Tỷ tin đệ”.



Linh Lung giơ tay lên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Thanh Phong, sau đó nàng ấy lấy ra từ trong tay áo một cây cốt địch, cùng với một túi tiền đưa cho Hứa Thanh Phong:



“Cây cốt địch này có thể dùng để hấp dẫn linh cầm gần đây, trong túi tiền là ba mươi đồng tiền công đức Tây Phong các cho đệ tử mới nhập môn, nếu cần vật phẩm, đệ có thể tiêu một đồng tiền công đức, để linh cầm gần đây dẫn đệ đi mua. Nhưng chưa rơi vào trường hợp bất trắc, ba mươi đồng công đức không thể dùng linh tinh, bởi vì nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, vườn thuốc hậu viện của đệ chắc đã bỏ hoang, đệ phải dùng số tiền này đi mua hạt giống và lương thực”.



“Ta sẽ không dùng linh tinh đâu, Linh Lung tỷ tỷ”.



Hứa Thanh Phong gật đầu, nhận lấy cốt địch và túi tiền.



“Tiểu Thanh Phong, có duyên gặp lại, bảo trọng”.



Linh Lung cười vẫy tay với Hứa Thanh Phong, lại một lần nữa ngồi lên tiên hạc.



“Tạm biệt, Linh Lung tỷ”.



Hứa Thanh Phong vẫy tay với Linh Lung.



“Vù!”



Lời nói vừa dứt, hai cánh tiên hạc vỗ một cái, nổi lên một trận cuồng phong bay lên không trung.



“Tiểu Thanh Phong, chỉ mong còn có thể gặp lại”.



Linh Lung trên Tiên Hạc nhìn thân ảnh phía dưới ngày càng nhỏ, nàng ấy thở dài.



Nàng ấy lớn lên từ nhỏ trong Thanh Huyên Môn nên vô cùng rõ ràng, loại này chỉ có đệ tử ngoại môn của Bạch linh cốt, cuối cùng có rất ít người có thể bái nhập vào Thất Phong, đại đa số không thể nào thông qua tuyển chọn Thất Phong trong kỳ hạn ba năm.



...



“Két…”



Linh Lung vừa đi, Hứa Thanh Phong liền đẩy cửa viện, sải bước tiến vào, đi thẳng đến vườn thuốc hậu viện mới dừng lại.



“Giống như Linh Lung tỷ nói, vườn thuốc này quả thật đã bị bỏ hoang”.



Nhìn vườn thuốc hoang vu đầy cỏ dại trước mắt, Hứa Thanh Phong lẩm bẩm nói một câu.



Nhưng hắn vội vã đến vườn thuốc cũng không phải để chứng minh điều này.



Hứa Thanh Phong cẩn thận lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ, sau đó lại lấy một chiếc bình sứ nhỏ, dốc ngược trong bình sứ ra một hạt giống đậu nành.



Không sai, đây chính là hạt giống đậu nành ông nội để lại cho hắn.



“Ông nội nói, đợi đến tiên sơn trồng hạt giống này xuống, có thể lại được một phần cơ duyên lớn”.



Hắn vừa thấp giọng nói, vừa ngồi xổm dưới đất, sau đó dùng tay đào một cái hố trong đất bùn vườn thuốc, rồi gieo hạt đậu nành kia xuống.



“Nếu viên đan dược kia là thật, vậy chứng tỏ hạt giống này cũng là thật”.



Hứa Thanh Phong vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ bé cào một chút đất, vô cùng cẩn thận chôn hạt giống đậu nành xuống.

Chương 14: Đậu nành, trong đậu có được cơ duyên



“Có phải cần tưới chút nước không nhỉ?”



“Lạch cạch!”



Ngay khi Hứa Thanh Phong chuẩn bị đi tìm nước, khối đất hắn vốn dùng để lấp hạt giống đậu nành bỗng nhiên bị thứ gì đó đẩy ra.



“Hả? Nảy… nảy mầm rồi? Nhanh vậy!”



Hắn tò mò ngồi xuống, kết quả trợn tròn mắt phát hiện, hạt đậu nành vừa trồng vào đất đã nảy ra chồi non.



Không chỉ như vậy, sau khi chồi non dưới đất chui lên, bắt đầu phát triển thân và lá với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó nở hoa kết trái.



Chỉ trong một khoảng thời gian, một cây đậu trưởng thành cứ như vậy xuất hiện bên cạnh Hứa Thanh Phong.



Cây đậu này cao bốn thước, phiến lá xanh biếc giống như có thể chảy ra nước, ba trái đậu treo phía trên trong suốt như ngọc bích, dù là ai nhìn cũng biết không phải vật bình thường.



“Cơ duyên ông nội nói chẳng lẽ chính là hạt đậu trong ba trái đậu này?”



Hứa Thanh Phong ngạc nhiên chìa tay ra, muốn hái ba trái đậu kia.



“Tiểu tử”.



Khi Hứa Thanh Phong đang đưa tay về phía ba trái đậu kia, một giọng nói vô cùng dễ nghe đột nhiên truyền ra từ trong cây đậu trước mắt.



Sau đó, Hứa Thanh Phong chỉ nhìn thấy một chùm ánh sáng rực rỡ màu nhũ trắng, giống như khói mù tỏa ra bao trùm thân cây đậu kia.



Cuối cùng hội tụ thành một thân ảnh tiên tử tuyệt đẹp ở trước mặt hắn.



“Đừng vội hái”.



Tiên tử cười vui vẻ nhìn về phía Hứa Thanh Phong đang đứng ngây ngô tại chỗ.



“Ngươi… ngươi… ngươi là yêu quái, hay hay tiên nhân”.



Hứa Thanh Phong cuối cùng đã hoàn hồn, cố gắng trấn định tâm thần, nhưng giọng nói vẫn có phần lắp bắp.



“Tiên nhân? Có lẽ đã từng, nhưng hôm nay chỉ xem như là một tàn hồn, tham sống sợ chết sống nhờ trong cây đậu này thôi”.



Cô gái suy nghĩ một lúc, sau đó cười khổ nói.



“Tiểu tử, không cần sợ hãi, ta sẽ không hại ngươi, cũng không hại được ngươi đâu, bây giờ hiện thân cũng chỉ là muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi”.



Nàng ấy nói với Hứa Thanh Phong.



“Giao dịch?”



Hứa Thanh Phong có chút nghi ngờ.



“Ta vốn tên là Sở Linh Nguyệt, sáu trăm năm trước do kẻ thù lập mưu, thân xác bị phong ấn, thần hồn bị đánh nát, chỉ còn lại một luồng tàn hồn dựa vào cây đậu này nên đã may mắn trốn thoát, sau đó cây đậu này trải qua mấy vạn dặm, rơi vào tay ông nội ngươi, cuối cùng ông nội ngươi lại giao cho ngươi. Đến hôm nay, ngươi trồng nó vào vùng linh địa này, để đậu sống lại, ta mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa”.



Cô gái xinh đẹp nói với Hứa Thanh Phong bằng giọng điệu chân thành.



“Nếu ta không thể lên núi, vậy tiên tử cô chẳng phải sẽ ở trong đậu suốt đời?”



Hứa Thanh Phong có chút tò mò hỏi.



Mặc dù tính nết hắn trưởng thành sớm, nhưng cuối cùng vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, trí tò mò vượt qua nỗi sợ hãi.



“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ ở mãi trong đậu, chưa tới một hai năm, chờ khi linh lực trong đậu hoàn toàn tan hết, tàn hồn này của ta chỉ sợ cũng theo đó mà thành mây khói”.



Sở Linh Nguyệt gật đầu, cũng không giấu Hứa Thanh Phong.



“Giao dịch tiên tử cô vừa nói là chỉ cái gì?”



Hứa Thanh Phong không vì trí tò mò mà xem nhẹ trọng điểm câu hỏi.



“Ba trái đậu của cây đậu này, ngươi có thể chỉ lấy một quả không, hai quả còn lại để cho ta?”



Vẻ mặt Sở Linh Nguyệt nghiêm túc dò hỏi Hứa Thanh Phong.



“Theo như lời của tiên tử cô nói, đậu trên cây này chỉ có ta mới có thể hái?”



Hứa Thanh Phong chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía Sở Linh Nguyệt.



“Có đứa cháu thông minh như vậy, Hứa Tri An ở dưới cửu tuyền chắc cũng yên lòng nhắm mắt”.



Lời của Hứa Thanh Phong khiến Sở Linh Nguyệt kinh hãi, nàng ấy cười khổ một tiếng, ngay sau đó gật đầu: “Không sai, chỉ có người trồng mới có thể hái được quả trên cây”.



“Vậy ta hiểu rồi”.



Hứa Thanh Phong gật đầu.



“Nếu trao đổi, vậy tiên tử cô định lấy cái gì ra trao đổi với ta?”



Hắn hỏi Sở Linh Nguyệt.



“Nếu như ngươi chỉ lấy một quả, ta đồng ý nói cho ngươi biết một số liên quan đến bí mật về hạt đậu này, cùng với một toa thuốc có thể giúp đỡ tu hành Bạch cốt”.



Sở Linh Nguyệt nghiêm túc nói.



Ánh mắt nàng ấy lúc này rõ ràng đã không còn coi Hứa Thanh Phong là trẻ con.



Nghe thấy Sở Linh Nguyệt nói có toa thuốc có thể giúp tu hành Bạch cốt, ánh mắt Hứa Thanh Phong lập tức lóe lên vui vẻ.



“Ta làm sao tin được tiên tử đây?”



Hứa Thanh Phong không chút kích động hỏi tiếp.



“Ta có thể đưa toa thuốc kia cho ngươi trước, sau khi ngươi thử xong, nếu cảm thấy có hiệu quả, giao dịch sau với ta cũng không muộn”.



Sở Linh Nguyệt thản nhiên nói.



Hứa Thanh Phong nhìn chằm chằm Sở Linh Nguyệt không chớp mắt, hồi lâu mới gật đầu nói: “Không cần thử, ta đồng ý giao dịch với tiên tử”.



“Sao vậy? Không sợ ta lừa ngươi?”



Thấy Hứa Thanh Phong đồng ý thẳng thắn như vậy, Sở Linh Nguyệt ngược lại cũng có chút kỳ quái.



“Ông nội nói, sau khi ta trồng được hạt đậu kia sẽ được một đoạn cơ duyên, hôm nay xem ra cơ duyên của ta chắc hẳn là tiên tử cô”.



Hứa Thanh Phong trả lời rất nghiêm túc.



Sở Linh Nguyệt đầu tiên ngẩn ra, sau đó che miệng cười nói:



“Không nhìn ra tiểu tử ngươi lại còn biết nói chuyện, điểm này ngươi mạnh hơn ông nội ngươi nhiều”.



“Tiên tử rất quen thuộc với ông nội ta sao?”



Hứa Thanh Phong bỗng nhiên tò mò hỏi.



Từ trong lời nói của Sở Linh Nguyệt, Hứa Thanh Phong mơ hồ có thể nghe ra, thật ra nàng ấy đã từng có trao đổi với ông nội nhà mình.



“Thời gian ta có thể ra ngoài không nhiều, trước tiên để ta nói với ngươi về hạt đậu này đã”.



Sở Linh Nguyệt chuyển chủ đề.



“Ừ”.



Hứa Thanh Phong gật đầu, cũng không quan tâm đến vấn đề vừa rồi nữa, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trên đất, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.



“Hạt đậu lúc trước ông nội ngươi cho ngươi tên là quả Địa Tàng. Đây là linh vật vô cùng thần bí, trồng trong núi tiên, nạp linh khí núi tiên, còn có thể lấy linh khí núi tiên làm nền tảng, tạo ra bảo vật độc nhất vô nhị trong quả của nó”.



Linh Nguyệt tiên tử không vòng vo, trực tiếp giải thích.



“Ý tiên tử là, hạt giống này chôn trong núi tiên khác nhau, cuối cùng trái cây tạo ra sẽ không giống nhau?”



Ngoài cảm thấy ngạc nhiên, Hứa Thanh Phong cũng nảy ra nghi vấn.



“Không sai”.



Linh Nguyệt tiên tử gật đầu tán thành.



“Linh lực tích chứa trong mỗi ngọn núi tiên đều không giống nhau, giống như các ngươi ngàn người ngàn khuôn mặt, cũng chính vì vậy, quả Địa Tàng kết trái ở trên núi khác nhau và bảo vật thai nghén trong quả cũng khác nhau”.



Nàng ấy giải thích rất cặn kẽ.



“Một hạt đậu nành nhỏ bé mà lại không tầm thường như vậy, chẳng trách ông nội nói đây là cơ duyên lớn”.



Sau khi nghe xong lời giải thích cặn kẽ của Linh Nguyệt tiên tử, Hứa Thanh Phong kinh ngạc.



Theo phỏng đoán ban đầu của hắn, hạt giống đậu nành này cùng lắm là một loại bảo vật quả tiên nào đó, không ngờ nó lại là thần vật có thể thai nghén bảo vật.



“Ngươi hái xuống lột vỏ một trái đậu trong đó đi”.



Linh Nguyệt tiên tử chỉ vào ba trái đậu trên cây.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK