Còn không đợi Hứa Thanh Phong định thần lại, thanh đao săn trong tay hắn đã gãy thành mấy đoạn, còn hai cánh tay của hắn lại bắt đầu nhanh chóng phồng to lên, trong chớp mắt đã phồng lên như chân voi.
Cơn đau dữ dội khiến hắn tỉnh giật mình.
“Không ổn, chân khí bắt đầu đi loạn lên rồi!”
Hứa Thanh Phong thấy vậy, trong lòng căng thẳng, sau đó ngồi khoanh chân, bắt đầu vận “Tàn Hà Công”, dẫn toàn bộ chân khí đang vận hành hỗn loạn trong hai cánh tay về lại trong đan điền.
“Vù…”
Một lát sau, cuối cùng cũng khiến chân khí trong cơ thể vận hành ổn định trở lại, Hứa Thanh Phong thở dài một hơi.
Lúc này, trong lòng hắn đầy sợ hãi.
Vừa nãy nhất thời xúc động, đột ngột vận chuyển chân khí, suýt nữa khiến chân khí trong cơ thể mất kiểm soát, hậu quả không thể tưởng tượng.
“Ta nhớ trong giới thiệu liên quan đến núi Dương Lộc, nơi này xưa nay không có lang sói lui đến, tại sao đột nhiên xuất hiện một con sói, mà còn là sói yêu”.
Hứa Thanh Phong đứng lên, vô cùng cảnh giác đi đến bên cạnh con sói yêu đó.
Lúc này sói yêu đã thở thoi thóp, phần phổi bị Hứa Thanh Phong khoét ra một cái lỗ, cho dù sức sống mạnh mẽ thế nào cũng không sống được bao lâu.
“Trời sắp tối rồi, vẫn nên về tiểu viện trước thì hơn, chuyện sói yêu này, quay về hỏi gương đồng xem sao, thời gian này tạm thời đừng đến đây săn bắn nữa, ngoài ra, lần này bất luận thế nào cũng phải mua một môn võ kỹ”.
Nhìn sắc trời, Hứa Thanh Phong quyết định quay về trước.
Hắn ở tại Thanh Trúc Cư, tuy cũ rách, nhưng theo như giải thích trong ngọc giản, xung quanh sân viện của Thanh Trúc cư cũng bố trí trận pháp kết giới, thú hoang yêu vật bình thường không thể lại gần, rất an toàn.
“Đợi đã, thi thể của con sói yêu này chắc có thể đổi được ít tiền công đức phải không? Thôi, bất kể có đáng tiền hay không, cứ lôi về trước rồi tính”.
Hứa Thanh Phong đang định rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, thế là quay đầu nhặt thi thể của sói yêu lên, sau đó lôi đi ra khỏi rừng núi.
Tuy trông vẫn là một thiếu niên, dáng người cũng gày gò yếu ớt, nhưng hôm nay hắn rất khỏe, lôi một con sói yêu về vẫn không thành vấn đề.
…
Hứa Thanh Phong vừa đi không bao lâu, một bóng người toàn thân nát rữa đi ra từ trong rừng núi.
“Con sói ngu xuẩn này, chút chuyện nhỏ cũng không làm xong!”
Sau khi nhìn thấy vết vũng máu trên mặt đất, và cái gai thô to đó, người đó đột nhiên mắng chủi.
“Hôm nay đã đánh rắn động cỏ, xem ra chỉ có đích thân ta ra tay mới có thể dẫn dụ hắn ra khỏi khu tiểu viện đó, phải mau chóng nghĩ cách mới được, phía Đại Vương giục lắm rồi, còn không mang tim gan của tên nhóc đó về, ta sẽ thành đồ nhậu của Đại Vương mất!”
Bóng người đó dậm chân, miệng chửi mắng.
Nếu Linh Nguyệt tiên tử không ngủ say, lúc này đã có thể nhận ra người này.
Đúng thế, người này chính là con ma cọp vồ lén thăm dò bên ngoài khu sân viện hóa thành.
Ngày hôm sau.
“Rập!”
Hứa Thanh Phong đang tu luyện, đột nhiên nghe thấy của cổng sân viện truyền đến tiếng kêu của linh cầm.
“Có lẽ là Điêu thúc đến đưa tiền cho ta”.
Hứa Thanh Phong lật người nhảy xuống khỏi giường.
Đi đến cổng viện, quả nhiên hắn nhìn thấy con Bạch Đầu Điêu hôm qua.
“Bốp!”
Bạch Đầu Điêu vẫn không nói nhiều, trực tiếp ném một túi tiền cho Hứa Thanh Phong, cất giọng lạnh lùng nói:
“Tổng cộng đã bán chín mươi bảy xu tiền công tức, trừ đi ba xu của ta, còn lại chín mươi tư xu, ngươi đếm đi”.
“Không cần đếm, cảm ơn Điêu đại thúc”.
Hứa Thanh Phong chắp tay, nói lời cảm ơn.
Nhưng linh cầm của núi Vân Lư đều từng lập khế ước máu với Thanh Huyền Môn, chắc chắn sẽ không làm những chuyện như trộm cắp vặt.
Hành động này của Hứa Thanh Phong khiến ánh mắt của Bạch Đầu Điêu nhìn hắn dịu dàng hơn nhiều.
“Có chuyện gì thì thổi sáo, hiện giờ ta đang quản lý nơi này”.
Bạch Đầu Điêu thản nhiên nói.
“Vậy sau này phải làm phiền Điêu đại thúc rồi”.
Hứa Thanh Phong gật đầu.
“Ừm? Sao trong viện của ngươi lại có khí tức của yêu thú?”
Bạch Đầu Điêu đó đang định ra về, đột nhiên quay đầu lại, nhìn sân viện phía sau Hứa Thanh Phong với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Điêu huynh lại có thể phát hiện được khí tức của sói yếu trong sân viện của ta ư?”
Hứa Thanh Phong hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn không định giấu diếm, nên kể lại một lượt chuyện gặp phải hôm qua cho con linh cầm trước mặt, dù sao cũng không có gì để giấu.
“Sao núi Dương Lộc lại có sói yêu?”
Sau khi nghe Hứa Thanh Phong kể lại, linh cầm Bạch Đầu Điêu cũng tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
“Tên nhóc ngươi cũng thật may mắn đấy, nhưng khoảng thời gian này vẫn đừng nên đến núi Dương Lộc, ta cũng sẽ đến hỏi thăm Tây Phong các chuyện này”.
Bạch Đầu Điêu dường như cũng không định thăm dò kỹ chuyện này.
“Vậy thì tốt quá”.
Hứa Thanh Phong cảm kích gật đầu.
Nếu người của tông môn đến kiểm tra, đương nhiên cũng rất tốt, dù sao tu vi hiện giờ của hắn, cũng không đối phó được với yêu vật gì.
“Đúng rồi, vậy ngươi định bán thi thể của sói yêu đó phải không?”
Lúc này Bạch Đầu Điêu lại hỏi.
“Bán, đương nhiên là bán rồi!”
Hứa Thanh Phong cũng không suy nghĩ gật đầu nói.