Sau khi sắp xếp thi thể của Liễu Thanh Mai xong, hắn đốt một nén hương Tầm Trần, quả nhiên thấy được cảnh Lục Thần tra tấn Liễu Thanh Mai trong hình ảnh tạo thành từ khói của nén hương.
Hình ảnh mà hắn thấy không phải chỉ với vài câu nói đơn giản là có thể miêu tả, mắng Lục Thần là súc vật vì hắn chỉ biết mỗi câu chửi tục đó, bởi vì hành vi của Lục Thần thậm chí còn không bằng súc vật.
“Thanh Mai tỷ, ta nhất định sẽ giao hương Tầm Trần này cho Tử Khâm tỷ tỷ. Nỗi oan khuất của tỷ, còn có tội ác của Lục Thần, ta cũng nhất định sẽ công khai tất cả”.
Hứa Thanh Phong cất hai nén hương Tầm Trần cuối cùng, hai tay nắm chặt, nhìn cái bàn bị mình đấm vỡ vụn dưới đất bằng ánh mắt kinh ngạc.
Hắn không nghĩ mình là người có lòng nghĩa hiệp, thậm chí cho rằng mình có thể ích kỷ vì sinh tồn, nhưng nếu kẻ ác như Lục Thần không thể gặp ác báo sẽ khiến hắn cảm thấy nghi ngờ về ý nghĩa sống làm người của mình.
“Ông nội thường bảo nhắm mắt làm ngơ, nhưng dù bây giờ mình có nhắm mắt lại cũng không thể quên được cảnh tượng Thanh Mai tỷ van xin tên súc vật đó tha cho”.
Hứa Thanh Phong nhìn đống mảnh vụn của bàn, nói với giọng điệu lạnh như băng cực kì hiếm thấy.
…
Ngày hôm sau, buổi trưa.
“Là ngươi báo án?”
Hai nam đệ tử Thanh Huyền Môn mặc pháp bào đi tới cửa sân của Hứa Thanh Phong.
“Hai vị sư huynh, là ta báo án”.
Hứa Thanh Phong khách sáo đáp lời.
“Một đệ tử ngoại môn như ngươi mà cũng xứng gọi chúng ta là sư huynh à?”
Nam nhân mũi ưng đứng bên trái hung dữ mỉa mai Hứa Thanh Phong.
Hai tên đệ tử này thuộc Liệt Phong đường của Tây Phong các, chuyên xử lý những vụ việc đệ tử dưới chân núi bị yêu quái tấn công. Mặc dù cùng ở dưới chân núi, nhưng họ vẫn là đệ tử nội môn, địa vị chỉ thấp hơn đệ tử Thất Phong một chút.
“Có chuyện gì nói luôn đi, đừng thấy sang bắt quàng làm họ”.
Tên đệ tử mặt đầy sẹo rỗ khác không kiên nhẫn phất tay áo.
Hứa Thanh Phong cũng không dài dòng nữa, kể lại chuyện mình gặp trành quỷ và bị nó sai khiến quỷ tấn công mình cho hai tên đệ tử Liệt Phong đường kia nghe.
Tất nhiên, hắn đã lược bỏ những chỗ có liên quan đến Liễu Thanh Mai.
“Chuyện này của ngươi rất rắc rối, ta phải bẩm báo với Đường chủ Liệt Phong đường trước, sau đó Đường chủ sẽ báo lên Các chủ Tây Phong các, rồi Các chủ Tây Phong các bẩm báo cho Hắc Long trưởng lão giải quyết”.
Tên đệ tử mặt rỗ sờ cằm, tỏ vẻ khó xử nói.
“Mất khoảng bao lâu ạ?”
Hứa Thanh Phong vội hỏi.
“Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm hay một năm gì đó”.
Nam nhân mũi ưng khoanh hai tay trước ngực, khoé miệng hơi nhếch, nhìn Hứa Thanh Phong bằng ánh mắt xảo quyệt.
“Lâu thế ư? Có thể nhanh hơn không ạ, con trành quỷ đó đã để mắt tới ta rồi”.
Hứa Thanh Phong lập tức nhíu mày.
“Ngươi nghĩ Liệt Phong đường chúng ta mở ra để phục vụ cho một mình ngươi, muốn xử lý khi nào thì xử lý à?”
Nam nhân mũi ưng hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Thanh Phong.
“Lão Tả, có chuyện gì từ từ nói, hung dữ với tiểu huynh đệ người ta như vậy làm gì?”
Đệ tử mặt rỗ lập tức lên tiếng hoà giải.
“Thật ra, nếu ngươi muốn mau chóng đuổi con trành quỷ đó đi cũng không phải không có cách khác”.
Hắn ta toét miệng cười với Hứa Thanh Phong, để lộ hàm răng vàng khè.
“Cách gì ạ?”
Hứa Thanh Phong cũng hơi tò mò.
“Thế phải xem ngươi bỏ ra được bao nhiêu Tiền công đức”.
Nam nhân mặt rỗ xoè tay ra tới trước mặt Hứa Thanh Phong, ngón cái và ngón trỏ chà xát vào nhau.
“Thì ra các ngươi muốn lấy danh nghĩa trừ yêu để tống tiền đệ tử ngoại môn chúng ta. Cả đám đều khốn nạn cả, thảo nào Thanh Mai tỷ tỷ không tin tưởng các ngươi”.
Hắn nói thầm trong lòng, đã hiểu vì sao Liễu Thanh Mai lại do dự mãi không báo án.
“Hai vị đại ca Liệt Phong đường, tiểu đệ ta mới đến Thanh Trúc cư không lâu, nói thật là trên người không có bao nhiêu Tiền công đức”.
Mặc dù đã nhìn ra bộ mặt thật của đám người này, nhưng Hứa Thanh Phong vẫn không vạch trần họ ngay tại chỗ, hắn muốn xem rốt cuộc họ có thể vô sỉ đến mức nào.
“Không có Tiền công đức cũng chẳng sao, ngươi chỉ cần đeo vòng tay này, sau đó lập khế ước với chúng ta, chấp nhận giao bảy mươi phần trăm số tiền kiếm được trong năm nay cho hai huynh đệ ta, chúng ta sẽ bảo đảm ngươi không sao”.
Nam nhân mũi ưng lấy một chiếc vòng tay đồng từ trong ngực ra.
“Bảy mươi phần trăm?”
Hứa Thanh Phong thầm hít vào một hơi.
Hắn biết hai người này sẽ chặt chém, nhưng không ngờ họ vừa mở miệng đã đòi bảy mươi phần trăm. Nếu chia bảy mươi phần trăm này cho họ, chỉ sợ năm sau hắn sẽ bị đuổi ra ngoài vì không đủ tiền nộp cho Thanh Huyền Môn.
“Bảy mươi phần trăm không nhiều lắm đâu, ngươi phải biết rằng ngươi hiện đang bị trành quỷ theo dõi, nếu có sơ suất gì thì ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi!”
Nam nhân mặt rỗ đe doạ Hứa Thanh Phong.
Vẻ mặt của hai người này khiến Hứa Thanh Phong càng thấy ghét, hắn nghĩ thầm: “Quả nhiên Linh Lung tỷ nói không sai, ở dưới chân núi này chỉ có thể dựa vào chính mình”.
Ý nghĩ cuối cùng muốn nhờ tông môn giải quyết trành quỷ trong lòng hắn cũng dập tắt.
Có điều, để tránh gây xung đột, hắn cũng không dứt khoát từ chối mà tỏ ra khó xử đáp.
“Hai vị, bảy mươi phần trăm là nhiều lắm đó, để ta suy nghĩ lại đã nhé”.
“Ngươi…”
“Được, ngươi cứ suy xét đi, lá bùa truyền tin này coi như ta cho ngươi. Đợi đến lần sau gặp lại trành quỷ, ngươi cứ xé lá bùa này, hai chúng ta sẽ tới nhanh thôi”.
Tên mũi ưng đang định nổi đoá thì bị tên mặt rỗ ngăn lại, sau đó hắn ta đưa cho Hứa Thanh Phong một lá bùa chú.
“Có điều chúng ta sẽ mang con sói yêu này đi. Đây là vật chứng, cần phải đưa đến Liệt Phong đường”.
Tên mũi ưng khiêng con sói yêu dưới đất lên, lại hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Thanh Phong.
…