“Tu sĩ chính đạo?”
Sau khi đánh rớt mũi tên của Hứa Thanh Phong, con trành quỷ kia cất tiếng cười to như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười nào đó.
“Đạo gia các ngươi có câu, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, cuối cùng vạn vật trở lại thành một, cho nên đạo pháp trên thế gian này chẳng qua là trăm sông đổ về một biển, làm gì có phân biệt chính tà thiện ác? Nếu ngươi đi theo ta, ta sẽ dạy ngươi đạo Quỷ tu, sau này vẫn có thể tu thành chính quả!”
Uy hiếp không thành công, trành quỷ bắt đầu thay đổi sách lược, đổi thành dụ dỗ.
“Có lẽ đạo không phân chia thiện ác, nhưng người lại có thiện có ác. Sách thánh có nói, sinh làm con người, có thể tu thân, có thể độ người, có thể như nước, ở dưới vực sâu tội ác nhưng vẫn hướng về thiện!”
Nói tới đây, Hứa Thanh Phong lại cài tên kéo cung, bất khuất ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào trành quỷ, tiếp tục nói: “Ngươi sinh làm người, chẳng những không làm việc thiện, trái lại làm tay sai cho ma quỷ, giết hại đồng loại, ức hiếp kẻ yếu, là tội tày trời, đáng giết!”
Chiều cao hiện tại của Hứa Thanh Phong chưa tới một mét sáu lăm, nhưng khi nói ra những lời này, trông hắn như thể còn cao lớn hơn rất nhiều so với con trành quỷ cao hai mét mấy kia.
“Nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì ta sẽ cho ngươi được toại nguyện!”
Trành quỷ thẹn quá hoá giận, lạnh lùng “hừ” một tiếng. Nó vừa bắt sói yêu xoay người, vừa quay đầu tiếp tục hung hăng đe doạ Hứa Thanh Phong.
“Ngươi tưởng nguồn nước bị cắt thì chỉ có thể làm cho linh thảo trong vườn của ngươi bị héo thôi sao? Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, con kênh ngầm dưới vườn này chính là nguồn linh lực cung cấp cho kết giới nơi ngươi ở, nguồn nước mà bị cắt, kết giới xung quanh căn nhà này sẽ tự động sụp đổ!”
Có thể là do giận quá mất khôn, cũng có thể là do quá coi thường Hứa Thanh Phong, trành quỷ đã tiết lộ điều quan trọng này.
“Ngươi cứ đợi đó, trong vòng nửa tháng, bổn quân nhất định sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi!”
Nói xong, trành quỷ cưỡi sói yêu thoắt cái đã biến mất trong núi rừng bên cạnh sân nhà.
“Nửa tháng… cũng đủ rồi!”
Hứa Thanh Phong nhìn khu rừng nơi trành quỷ biến mất, sau đó siết chặt tay lại.
Mấy mũi tên vừa rồi không phải hắn bắn qua loa, mà là đang cố tình thăm dò thực lực của trành quỷ.
“Ba mũi tên liên tiếp, con trành quỷ đó đều chọn ra tay ngăn cản, vậy thì chứng minh khi cái xác mà nó nhập bị thương, âm hồn nó cũng sẽ bị thương”.
“Mặt khác, thật ra lực bắn của ba mũi tên này đều khác nhau, mà sau khi ngăn lại hai mũi tên, rõ ràng nó đã chậm chạp hơn. Như vậy xem ra, nếu như tu vi của mình tiến bộ thêm một bước, rất có khả năng nó sẽ không thể dễ dàng đỡ được một mũi tên của mình”.
“Nếu như có thể khiến nó thiếu cảnh giác hơn, mình cũng có thể làm nó bị thương”.
Vừa nghĩ tới đây, Hứa Thanh Phong từ trên mái nhà nhảy xuống, sau đó nhìn quanh ngôi nhà nhỏ này.
“Tính theo tu vi thực, trừ phi đột phá cảnh giới Khai Môn, mình mới có thể đánh một trận với nó. Trong vòng nửa tháng, cho dù có thể nâng Tàn Hà Công lên tới giai đoạn kết băng, để giết được con trành quỷ kia thì cũng chỉ có thể đặt bẫy và đánh úp nó”.
“Cơ hội chỉ có một lần, mình phải chuẩn bị thật chu toàn mới được”.
Hứa Thanh Phong có thể chọn cách bỏ trốn, ví dụ như mang theo mấy bình rượu mạnh để con trành quỷ đó không dám lại gần.
Nhưng vấn đề là mấy trăm dặm xung quanh đây đều là núi hoang, hắn có thể trốn được bao lâu?
“Thay vì nghĩ cách bỏ trốn, tốt hơn là nên chiến đấu đến cùng”.
Hứa Thanh Phong quay lưng đi về phía phòng ngủ của mình.
Thời gian hiện giờ của hắn vô cùng quý giá, một phút cũng không thể lãng phí.
Có điều Hứa Thanh Phong không biết, cảnh tượng hắn giằng co với trành quỷ hôm nay đã bị một bóng người ở trong rừng cách đây vài dặm nhìn và nghe thấy.
Đó là một ông lão tóc hoa râm, quần áo rách tả tơi, nằm ngửa trên ngọn cây.
Bên hông giắt một thanh trường kiếm bằng đồng, tay cầm một bầu rượu.
Sau khi đổ “rào rào” một hớp rượu lớn vào miệng, ông ta đột nhiên nhếch môi cười nói.
“Sinh làm con người, có thể tu thân, có thể độ người, có thể như nước, ở dưới vực sâu tội ác nhưng vẫn hướng về thiện… Nói nghe hay lắm”.
Nói xong lời này, ông ta tiếp tục uống một hợp rượu, sau đó dùng tay áo thay khăn để lau miệng, rồi tiếp tục lầm bà lầm bầm.
“Không ngờ nhiều năm sau, mình lại nghe thấy những lời này từ miệng một đệ tử ngoại môn không ký danh, buồn cười, thật buồn cười!”
Dứt lời, ông ta nghiêng người lấy tay chống đầu ngáp một hơi, sau đó nhìn về phía Thanh Trúc cư, giọng điệu chợt trở nên vô cùng ác liệt.
“Ở dưới vực sâu tội ác nhưng vẫn hướng về thiện, nếu đây cũng là đạo tâm của ngươi, vậy thì hãy lấy thủ đoạn hộ đạo của ngươi ra cho ta xem đi. Kiếm Cửu ta đây ghét nhất là những kẻ ăn nói ngông cuồng!”
…
Vào buổi tối nọ chín ngày sau.
Núi Dương Lộc, rừng Tử Trúc.
“Rầm!”
Hứa Thanh Phong thi triển thức “Thanh Ngưu Chàng Sơn”, đánh bay một con sói yêu đang xông về phía hắn.
Có điều, ngay sau đó lại có thêm hai con sói yêu tấn công từ phía sau lưng Hứa Thanh Phong.
“Chân khí đã tiêu hao gần hết, xem ra đã đến lúc nên trở về rồi”.