• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...



Ba ngày sau.



Ba ngày trôi qua không khác biệt nhau lắm, cuối cùng Hứa Thanh Phong đã xem xong toàn bộ nội dung trong thẻ ngọc.



Đúng như lời trước đó các chủ Tây Phong các đã nói, nội dung chủ yếu có ba dạng: một bộ ‘Tàn Hà Kinh’, một quyển ‘Huyền Kính Công Dụng Kỷ Yếu’, một bộ ‘Thanh Huyền Tông Luật Điển’.



Trong thời gian này hắn còn vừa ‘đọc sách’ vừa đào đất trong vườn thuốc.



...



“Dựa theo phương pháp được dạy trong thẻ ngọc, sau khi đào đất xong thì có thể thu thập phân nước tiểu của một vài con thú hoang và cành khô lá gãy, đốt lên để làm phân bón đất”.



“Nhưng bước này không cần phải làm gấp, hôm nay mùng một, là ngày trưởng lão Tử Dương giảng bài, nội dung chính là ‘Tàn Hà Kinh’ và nền tảng của tu sĩ nhập môn, ba tháng mới có một lần, chắc chắn không thể bỏ qua”.



“Sau khi nghe xong giảng bài, ta có thể nhân tiện chọn một vài hạt giống cần mua trong gương đồng, như vậy không lãng phí một đồng tiền công đức kia”.



Lúc ở gian nhà chính ăn cơm một mình, Hứa Thanh Phong bắt đầu tính toán chuyện hôm nay phải làm, sau đó thuận tay xé xuống một trang hoàng lịch.



Một trang hoàng lịch được xé ra, vừa vặn lộ nét chữ ‘mùng một’, hơn nữa dòng chú giải bên cạnh còn dùng bút đỏ viết ‘hợp đi học, kỵ động thổ’.



Đây là thứ hôm qua hắn gọi một con linh cầm giúp hắn chọn mua đồ dùng hàng ngày, tổng cộng đã tiêu của hắn sáu đồng tiền công đức, đau lòng quá.



...



Cơm nước xong, trở lại phòng ngủ.



Hứa Thanh Phong lấy gương đồng từ trong hộp, cẩn thận đặt lên chiếc bàn nát trước mặt.



Trên bàn lúc này ngoại trừ gương đồng còn có thêm nửa bát nước trong, mấy cánh hoa và một đồng tiền công đức của Thanh Huyền Môn.



Hứa Thanh Phong hồi tưởng lại cách sử dụng gương đồng, sau đó dùng tay chấm chút nước trong ở trong bát, nhỏ lên gương đồng, sau đó lần lượt đặt mấy cánh hoa và đồng tiền công đức kia lên.



“Vù…”



Gần như trong khoảnh khắc hắn đặt đồng tiền công đức lên gương đồng, một làn gió mát thổi vào gương, trong gió còn mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt.



Ngay lập tức có một giọng nói truyền ra từ trong gương đồng:



“Đệ tử ký danh ngoài Thanh Huyền Môn Hứa Thanh Phong đã vào, không được đi ra, Tử Dương trưởng lão sắp bắt đầu giảng bài, hôm nay bỏ lỡ phải đợi thêm ba tháng nữa”.



Hứa Thanh Phong đã đọc xong nội dung trong thẻ ngọc, hắn không hề bị giọng nói này hù dọa, bởi vì trong quyển ‘Huyền Kính Công Dụng Kỷ Yếu’ đã nhắc đến, đây là âm thanh của Huyền Kính Chi Linh.



Dựa theo giải thích của ‘Huyền Kính Công Dụng Kỷ Yếu’, Huyền Kính Chi Linh này giống như người dẫn đường, có thể giúp ngươi tìm thấy đồ muốn xem trong gương đồng.



Đương nhiên, ngoại trừ cấm địa của Thanh Huyền Môn, hơn nữa mỗi lần dùng ‘người chỉ đường’ đều phải mất một đồng tiền công đức.



“Đa tạ Huyền Kính đại nhân”.



Hứa Thanh Phong nói một tiếng cám ơn.



Huyền Kính Chi Linh cũng không hoàn toàn là vật chết, cho nên hắn thấy một tiếng cảm ơn là vô cùng cần thiết.



“Không cần khách sáo”.



Điều khiến Hứa Thanh Phong không ngờ là kính linh thật sự đáp lại hắn, mặc dù giọng điệu vô cùng lạnh băng và cứng ngắc.



“Huyền Kính, lão phu đã chuẩn bị xong xuôi”.



Đúng lúc này, trong gương đồng truyền đến một giọng nói vô cùng uy nghiêm.



Lúc này Hứa Thanh Phong mới hướng ánh mắt nhìn vào trong gương đồng.



Mặt gương vốn đang phản chiếu mặt của Hứa Thanh Phong, trong nháy mắt giọng của lão giả kia vang lên, đột ngột xuất hiện một đỉnh núi mây khói mờ mịt, trên đỉnh núi thấp thoáng có thể nhìn thấy một thân ảnh lão giả mang phong thái cốt cách giống tiên.



“Tử Dương Chân Quân, lần này đệ tử nghe giảng bài tổng cộng có ba trăm chín mươi sáu người, trong đó đệ tử mới nhập môn chiếm hai trăm mười tám người, không tu vi là hai trăm người”.



Giọng nói của kính linh lại một lần nữa vang lên trong gương đồng.



Lúc kính linh nói, hình ảnh của gương đồng không ngừng phóng đại, đến mức Hứa Thanh Phong có thể nhìn thấy rõ Tử Dương Chân Quân đang ngồi trên đài đá.



“Bốn trăm người, đủ rồi, không cần cho ai vào nữa”.



Hai mắt Tử Dương Chân Quân khép hờ, môi đỏ khẽ mở.



“Rõ”.



Kính linh lạnh lùng đáp lại.



“Hóa ra Tử Dương Chân Quân giảng bài còn hạn chế số người, may mà hôm nay ta đến sớm”.



Nghe xong cuộc đối thoại giữa Tử Dương Chân Quân và kính linh, trong lòng Hứa Thanh Phong thầm vui mừng.



“Cho dù các ngươi lần đầu nghe bổn Quân nói về bộ ‘Tàn Hà Kinh’ này hay đã nghe qua nhiều lần, bổn Quân đều sẽ đối xử như nhau, nói từ đầu”.



Sau khi ngừng lại chốc lát, giọng nói của Tử Dương Chân Quân lại vang lên.



Biết Tử Dương Chân Quân đã chính thức khai giảng, Hứa Thanh Phong lúc này ngồi ngay thẳng, nhìn chằm chằm vào gương đồng không chớp mắt.



“Trong các ngươi có rất nhiều người trước khi nhập môn chưa từng tu hành, cho nên bổn Quân nói bộ ‘Tàn Hà Kinh’ này trước, đầu tiên giảng cho các ngươi như thế nào là tu hành, như thế nào là tu vi”.



“Tu hành là dùng khí lực tôi luyện trên luyện thể, dùng thuật khai môn luyện tinh hóa khí, mà Thanh Huyền Môn từ trước đến này trọng khai môn hơn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK