Sau khi chọn lựa xong võ kỹ, Hứa Thanh Phong lại tốn mười xu tiền công đức, lần lượt mua một thanh đao Nhạn Vũ, một cây cung tên gỗ sừng bò, và hơn trăm mũi tên.
“Huyền Kính đại nhân, ta đã chọn xong rồi”.
Thực ra Hứa Thanh Phong còn muốn mua một bộ võ kỹ loại thân pháp, nhưng võ kỹ loại thân pháp đẳng cấp nhất, giá tiền cũng phải từ ba trăm tiền công đức trở lên, hắn thực sự không trả nổi.
“Đã chọn thì không được trả lại, giờ ngọ ngày mai, sẽ có linh cầm đưa những thứ này đến Thanh Trúc Cư, mời chuẩn bị tiền công đức”.
Giọng băng lạnh của kính linh lại vang lên lần nữa.
“Làm phiền Huyền Kính đại nhân rồi”.
Hứa Thanh Phong cung kính chắp tay với gương đồng.
…
Giờ Dậu cùng ngày.
Thanh Trúc cư.
Trong tiểu viễn tĩnh mịch, nắng chiều ấm áp dịu nhẹ chiếu vào qua ô cửa sổ, vừa hay chiếu lên bên mặt chảy đẫm mồ hôi của Hứa Thanh Phong.
Lúc này, Hứa Thanh Phong nhắm chặt đôi mắt, ngồi khoanh chân thẳng lưng trên giường, từng làn khí sương màu xám tràn ra xung quanh hắn, cuối cùng hội tụ lên trên đỉnh đầu hắn.
Lúc này, Hứa Thanh Phong đã hoàn toàn tiến vào trạng thái quên hết tất cả, trong lòng chỉ có hai chữ tu hành.
Theo chỉ điểm của Tử Dương Chân Quân, tu luyện vào ba canh giờ tý, ngọ, dậu hàng ngày thì có thể tốn ít sức mà đạt thành công lớn, cho nên mỗi khi đến giờ này, Hứa Thanh Phong sẽ khóa cổng viện ngồi khoanh chân luyện công cho dù có sét đánh.
“Ầm…”
Đúng lúc này, trong cơ thể của Hứa Thanh Phong truyền đến tiếng khí cơ nổ vang lên.
Cùng với khí sương mài xám xung quanh hắn bỗng tiêu tan ra ngoài, sau đó, từng làn khí xương trắng như tuyết nổi lên quanh người Hứa Thanh Phong, hội tụ lên đỉnh đầu hắn lần nữa.
Nếu có tu sĩ từng luyện “Tàn Hà Công” có mặt ở đây, chắc chắn có thể nhận ra cảnh vừa nãy, bởi vì cảnh này chính là dấu hiệu của tu sĩ đột phá từ giai đoạn ngưng lộ đến hoá sương – rửa sạch sương xám.
Một lát sau, Hứa Thanh Phong mở đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, mình lại đột phá vào hôm nay, từ giai đoạn ngưng lộ tiến vào hóa sương, bởi vì nếu theo như cách nói của Tử Dương Chân Quân, ít nhất phải mười ngày nữa hắn mới có thể đột phá giai đoạn ngưng lộ tiến vào hóa sương.
“Có khi nào trong lúc giao đấu với sói yêu, mình đã dử dụng chân khí tàn hà, mới dẫn đến tốc độ đột phá của mình tăng lên chăng?”
Hứa Thanh Phong suy đoán trong lòng.
“Hứa Thanh Phong của Thanh Trúc cư có ở trong viện không”.
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng vấn đề này, bên ngoài nhà bỗng vang lên một giọng nói mà Hứa Thanh Phong rất quen thuộc - Bạch Đầu Điêu, Bạch Hồng.
“Cậu nhóc, đồ của ngươi đến rồi”.
Vừa ra cổng viện, Hứa Thanh Phong đã nhìn thấy linh cầm Bạch Hồng đang ngồi trước cổng viện nhà mình, trước người nó còn bày một chiếc hòm gỗ lớn được dán giấy niêm phong.
“Bạch thúc vất vả rồi”.
Hứa Thanh Phong rất vui vẻ nói lời cảm ơn, sau đó nhanh chóng đi lên trước.
“Cậu nhóc, kiếm chút công đức không dễ đâu, cuối năm còn phải nộp tiền thường niên cho Tây Phong các, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm chút”.
Bạch Hồng có lòng tốt nhắc nhở Hứa Thanh Phong.
“Bạch thúc yên tâm, Thanh Phong biết chừng mực, đây là mấy món võ kỹ và binh khí phòng thân thôi”.
Lòng tốt của Bạch Hồng khiến Hứa Thanh Phong cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Ngươi tự biết chừng mực thì tốt”.
Bạch Hồng gật đầu.
Sau chuyện mua thi thể sói yêu hôm qua, nó có thiện cảm với Hứa Thanh Phong hơn rất nhiều, không còn coi hắn là một tiểu tu sĩ ngoại môn xa lạ nữa.
“Ta thấy chân khí trên người ngươi thuần khiết hơn nhiều so với hôm qua, chẳng lẽ là ngươi đã đột phá phải không?”
Bạch Hồng bỗng nghiêm túc quan sát Hứa Thanh Phong.
“Đúng thế Bạch thúc, chân khí Tàn Hà của ta đã đến giai đoạn hóa sương rồi, đợi sau khi đột phá giai đoạn kết sương tiến vào giai đoạn kết băng, thì có thể thử đột phá cảnh giới Khai Môn”.
Hứa Thanh Phong cũng không giấu Bạch Hồng.
“Tốt lắm”.
Bạch Hồng rất công nhận gật đầu.
Nó đã thấy hết sự siêng năng chăm chỉ của Hứa Thanh Phong, cho nên cũng không bất ngờ lắm.
“Yên tâm tu hành tiếp đi, cho dù đến giai đoạn kết băng, cũng chỉ đã có tư cách đột phá cảnh giới Khai Môn thôi, chớ vội tự mãn”.
Nó lại nhắc nhở Hứa Thanh Phong một câu.
“Thanh Phong ghi nhớ lời dạy của Bạch thúc”.
Hứa Thanh Phong rất nghiêm túc chắp tay nói với Bạch Hồng.
“Về phòng tu hành đi, hôm nay đưa hàng xong cho ngươi, ta còn cùng trưởng lão của bốn Phong xuống núi một chuyến, có thể phải mấy tháng sau mới về”.
Bạch Hồng nói xong lời này liền giang đôi cánh, từ đồng bằng bay vút lên.
“Cùng trưởng lão bốn phong xuống núi… chẳng lẽ là đến thế giới phàm tục diệt trừ yêu ma?”
Nhìn bóng dáng Bạch Hồng đi xa, Hứa Thanh Phong bỗng phấn khởi nghĩ.
Theo như lời giới thiệu trong ngọc giản truyền công, hàng tháng đệ tử và trưởng lão của bảy phong đều nhận không ít nhiệm vụ tông môn từ bên ngoài núi, sau khi hoàn thành xong những nhiệm vụ này, tông môn sẽ tặng số lượng lớn phần thưởng công đức.
Phải biết rằng một nhiệm vụ tông môn bên ngoài bất kỳ đều được phần thưởng công đức từ một ngàn trở lên, Hứa Thanh Phong vô cùng ngưỡng mộ.
“Hứa Thanh Phong, chớ có tham vọng xa xôi”.
Phát hiện tâm cảnh của mình hơi thay đổi, Hứa Thanh Phong vội thầm nhắc nhở bản thân một câu.
Sau đó, hắn bê chiếc hòm gỗ đó vào trong viện.
…
Năm ngày sau.
Hậu viện Thanh Trúc Cư.
“Ầm!”