Mục lục
Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây - Cố Giai Lệ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy ... con có thể ở đây với mẹ suốt đời không?" cố Giai Lệ hoài nghi, liệu bà có thành toàn cho tâm nguyện ích kỷ này 

Trái với vẻ nghiêm chỉnh của cô, Châu Vỹ không nghĩ nhiều, chỉ ôm lấy cô gái trước mặt sủng nịch nói "Vậy thì tốt quá. Không ngờ Giai Lệ nhà ta lại yêu mẹ đến vậy. Bây giờ đi mua sắm để thắt chặt tình cảm nào, con dâu" 

Nói xong bà kéo cô ra ngoài với gương mặt đẫm nước mắt 

Trong thư phòng, Tống Tư Duệ không tài nào tập trung giải quyết công việc được. Nếu cứ kéo dài tình trạng mất ngủ này thì hẳn đoản mệnh mất 

Chẳng lẽ phải dùng đến thuốc an thần? " Hừ, chết tiệt" 

Mặt khác, Cố Giai Lệ sau khi đi mua sắm cùng mẹ chồng liền không còn cảm giác bất an nữa 

Do sân thượng và phòng sách bị chiếm dụng, nên thiếu phu nhân chỉ có thể ở trong căn phòng gỗ hôm qua Tài khoản chỉ dùng để đăng những cảm nhận về sách. Hôm nay lại cập nhật 1 bức hình với mẹ chồng đang ngồi trên tầng cao nhất của nhà hàng nổi tiếng khắp thành phố, cùng với dòng trạng thái - Mãi mãi bên nhau 

Tất nhiên đây là do Châu Vỹ đăng. Cố Giai Lệ cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Dù sao nếu được đăng lên thì mọi người đều sẽ nhìn thấy. Nhưng không thể phá hỏng tâm trạng của mẹ được 

Cô nhìn gương mặt mình bên trong màn hình điện thoại. Cảm giác khó tin, không ngờ bản thân có ngày cũng có thể nở nụ cười tươi đến thế 

Đã lâu lắm rồi cô mới cảm thấy vui vẻ thế này. Đêm nay chắc chắn sẽ ngủ rất ngon 

Cố Giai Lệ đặt chiếc điện thoại lên bàn nhỏ, thay 1 bộ áo thoải mái rồi nằm lên giường Chợt cô nhớ ra gì đó, không nghĩ nhiều liền chạy đến phòng Dung Dung gõ cửa 

Hồi lâu sau đó liền thấy cô ấy sắc mặt trắng bệch đi ra 

"Cô sao vậy, không khoẻ chỗ nào?" - Cố Giai Lệ lo lắng hỏi 

Dung Dung lắc đầu "Tôi đến kỳ sinh lý thôi, không sao. Thiếu phu nhân tìm tôi có việc gì?" 

"À, cái chăn lúc sáng ... tôi không thấy ở trong phòng" - cô nói 

" Không thể nào. Vì người không ngủ ở trên sân thượng nên tôi đem vào phòng và để ở trên giường mà" - Dung Dung khó hiểu 

Cố Giai Lệ có chút nghi ngại, nhỏ giọng hỏi " Cô ... để ở phòng nào vậy?" 

" Phòng của thiếu gia" 

Thôi xong rồi. Buổi sáng nhiều việc sau đó lại đi mua sắm với mẹ, nên quên nói với Dung Dung cô ngủ ở phòng nào luôn 

  Nghe Dung Dung nói xong, tay chân cô đều nhũn ra như bùn. Giọng nói ngọt ngào như bị tắc nghẽn không tin vào những gì mình nghe thấy, hỏi lại 

"Phòng ... của ... anh ta?" 

" Hôm qua người không ngủ ở đó sao?" - Dung Dung sững sốt 

" Không ... có" - cô lắc đầu, mặt buồn rười rượi, trên gương mặt phiến hồng có thêm 1 tầng nước ở hốc mắt 

"Xin lỗi, thiếu phu nhân. Hôm qua tìm mãi không thấy người cho nên tôi cứ nghĩ ... để tôi đến đó lấy chăn về" - Dung Dung áy náy, khập khiễng bước ra ngoài 

Nhưng bị ngăn lại " Không cần, tôi có thể lấy về"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK