Giai Lệ từ lúc ở nơi này, cũng rất hiểu chuyện. Hôn sự này thành công 1 phần cũng do bà ép bức con trai mình quá mức cho phép
Nói trắng ra, con bé này ở đây sẽ không được chồng mình để mắt đến. Có lẽ nó phải sống cả đời cô độc
Châu Vỹ cũng cảm thấy áy náy, đối tốt xem như bù đắp phần nào vì bà đã phá hỏng tương lai con bé đi
Tống phu nhân vỗ vỗ vai trấn an cô gái nhỏ đang đứng phía sau lưng mình, giọng nói của bà êm dịu hơn nhiều so với khi cùng hắn nói chuyện
'' Con về phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo gì cả''
Điều này khiến Tống thiếu gia có chút không vui, chẳng biết ai mới là con ruột a
Hắn cũng không ngăn cản, chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng cô đang được Dung Dung dìu đi
Trên hành lang được lót những viên gạch hoa đẹp mắt. Thiếu phu nhân không ngừng trăn trở về người chồng vừa mới gặp mặt
Cô luôn có cảm giác bất an. Nó dường như trở thành tâm bệnh, từ khi bị mẹ bán đi thì càng nặng hơn
^^^đón xem tập mới nhất trên Mangatoon^^^
Cố Giai Lệ không nén được giọng nói còn run rẩy, thăm dò
'' Dung Dung ... hắn ... sẽ không đuổi tôi đi chứ?''
Cố Giai Lệ sợ hãi việc phải rời khỏi nơi cho cô sự ấm áp này, sợ phải trở về cái 'gia đình' có những người cùng chung huyết thống kia
Sợ cơn ác mộng đó lại bắt đầu thêm lần nữa
'' Ý người là thiếu gia?'' - trưởng hầu thấy thiếu phu nhân im lặng như đang đồng ý, cô ấy đoán ra được tâm sự trong cô cho nên nhanh chóng trấn an
'' Ngài ấy tuy bề ngoài đáng sợ ... nhưng nếu không làm gì quá giới hạn ...''
'' Giới hạn?'' - cô hỏi thêm lần nữa
Dung Dung ơi, đáng lý mày phải an ủi để cho thiếu phu nhân an tâm chứ, sao lại nói đến điều này a?
'' Chỉ cần không ... chạm vào ngài ấy ...''
Đã trở thành vợ chồng, lại không thể thân mật. Nào có ai chịu đựng được cơ chứ?
Thiếu phu nhân đáng thương
Cố Giai Lệ nghe thấy, dường như tìm thấy được ánh sáng trong con đường đầy rẫy chông gai và tăm tối
Lời đồn là sự thật sao?
Hắn không thích chạm vào người khác. Nếu là vậy, thì cô có thể sống ở nơi này rồi
Châu Vỹ đi đến tủ sách cao 2 mét, ngón tay bà lướt nhè nhẹ từng quyển sách được bảo quản cẩn thận. Tìm 1 quyển rồi chăm chú đọc
'' Tam tiểu thư Cố gia rất ít khi xuất hiện ở các buổi tiệc thượng lưu. Cha con bé luôn lấy lý do con mình ốm yếu, theo ta thấy là không muốn con bé cản đường chị nó thì đúng hơn''
'' ......'' - Tống Tư Duệ im lặng đọc sách, mẹ hắn quan sát không thấy chút biểu tình gì trên gương mặt điển trai đó, cũng mạnh miệng nói thêm
''Điều tra gia đình người khác là việc không nên, ta sẽ không làm. Nhưng nếu dùng não cũng biết cuộc sống của con bé ở nhà cha mẹ chẳng hề dễ dàng gì''
'' Mẹ muốn nói gì?'' - hắn hỏi
Bà cũng không che giấu, thẳng thắng đặt bên cạnh con trai quyển sách ' cách chìu chuộng vợ yêu' rồi nói
'' Chỉ là muốn con đừng có ở sau lưng ta mà gây khó dễ cho con bé. Nó thật sự đã đủ đáng thương rồi''
'' Hừ, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ta mới là con ruột của mẹ'' - hắn đẩy cuốn sách sang nơi xa tầm mắt. Cái loại sách nhảm nhí này sao lại xuất hiện trong thư phòng của hắn? Phải đem những thứ vô bổ này vứt hết đi mới được
Nhưng Tống thiếu đây lại không ngờ, sẽ có 1 ngày hắn phải chật vật sai người đi tìm những quyển sách và chuyên gia về chỉ để học cách lấy lòng vợ mình
Tống phu nhân mang theo giọng nói đầy trách móc nói với con trai mình
'' Con bé chỉ ở nơi này hơn 1 tháng, số lần gặp mặt mẹ còn nhiều hơn cả con. Hãy nhìn lại mình trước khi nói về người khác đi''
Cố Giai Lệ ngồi trên chiếc giường cao cấp. Cô chỉ cao 1 m 55, nhỏ nhắn đến mức đôi chân không thể chạm đất, cứ đong đưa trên không trung
Lúc nãy sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào hắn, thật sự có người hệt như ác ma tồn tại trên đời này ư?
Cứ nghĩ cha cô đã đủ đáng sợ rồi, nhất là khi ông tức giận vì chuyện công ty luôn lấy cô ra đánh đập. Nếu công việc hắn không thuận lợi, có khi nào cũng giống cha, đem cô ra trút giận hay không?