Cố Minh Hiên cũng chen vào "Tống phu nhân, hay là để cho chị ấy ở đây với Giai Lệ một thời gian, giúp chị ấy vượt qua cơn khó khăn này. Dù sao tình cảm của cả hai cũng thân thiết"
"Việc này giao cho Giai Lệ, con bé muốn gì tôi sẽ đáp ứng" - Châu Vỹ lên tiếng
Cô im lặng không nói. Cố Minh Châu trong lòng căm phẫn, giả vờ yếu đuối " Không cần phải như vậy đâu. Giai Lệ à ..."
Cô nghe ả gọi tên mình, giật nảy
" Chị em ta đã lâu ngày không gặp, chị có rất nhiều chuyện muốn nói với em" - nói xong liền xoay qua Châu Vỹ -"Chúng con có thể trò chuyện riêng hay không ạ?"
Bà nhìn sang con dâu mình, đăm chiêu Dù sao cũng là chị em một nhà, đã lâu không gặp nhau
" Được rồi"
Mọi chuyện diễn ra theo đúng như ả dự tính, Cố Minh Châu tự nhiên đi đến lỗi Cố Giai Lệ đang ngồi cứng đờ ra ngoài " Em biết không, chị thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói ..." Cô Minh Hiên sau đó cũng đi theo
Tại sảnh tiếp khách cách đó không xa
3 người đi vào, đóng cửa Cổ Minh Châu liền đẩy ngã cô xuống đất, lấy khăn tay lau lau như động phải thứ gì doe bẩn Vì sợ mọi chuyện bị phát giác, ả chỉ có thể đè nén giọng nói cùng với hành động muốn đánh đập cô
"Lúc nãy tao đã nói muốn ở lại nơi này, mày bị câm rồi hay sao mà không mau chóng đồng ý? Mẹ cũng đã lên tiếng, cũng không nghe mày nói dù là nửa chữ. Đợi tạo dọn đến đây, mày đừng hòng yên ổn"
Cố Minh Hiên dùng chân đá đá cô vài cái " Trả lời nhanh, mày điếc à?"
Cô run rẩy đứng lên, cúi đầu. Chật vật phủi phủi chiếc váy Đây là quà mà mẹ tặng, cô dù có chết cũng sẽ không làm nó hư hỏng
Cổ Minh Châu càng thêm chướng mắt, nhanh chóng ra lệnh
" Khôn hồn thì chút nữa đi ra ngoài, mau chóng nói với bà già họ Tống cho tao ở lại nơi này.
Có biết không?"
Chẳng thể nào bắt Tổng Tư Duệ ly hôn với con đi.ếm này rồi cưới mình Đành phải ở lại nơi này, đợi khi gạo nấu thành cơm rồi tính Thật không tin với nhan sắc này, Tống Tư Duệ lại không xiêu lòng Ảthầm nghĩ, nắm chắc phần thắng trong tay. Khoé môi nhếch lên, đắc ý cười
Cố Giai Lệ cắn cắn môi
"Tao hỏi mày có nghe không" - ả nói
Nhớ đến lời mà mẹ chồng đã từng nói, cô hít sâu Lau đi nước mắt lăn trên má, kiên định nhìn vào Cố Minh Châu rồi chậm rãi lên tiếng
" Không muốn
Cố Minh Châu ngồi trên ghế đẩu, khoanh tay đợi cô cúi đầu nghe sai bảo, ai ngờ lại nhận được câu trả lời này. Lập tức đứng phắc dậy, lao đến thét lên " Này!!!"