'' Giai Lệ không phải trò chơi, càng không phải sinh vật lạ. Con bé là con dâu Tống gia, nên hãy cư xử chừng mực với nữ chủ tương lai đi!!!''
Bọn họ nghe xong, đưa ánh mắt hối hận nhìn nhau. Sau đó tiến đến chỗ cô gái nhỏ đang nằm trên giường thủ thỉ
'' Thiếu phu nhân, chúng tôi xin lỗi ... vì đã cư xử không phải''
'' Không ... không sao đ ... đâu'' - cô lên tiếng
'' Hãy cảm kích sự khoang hồng của con bé và lễ phép vào. Thật là, sao có thể làm vậy kia chứ?'' - Tống phu nhân lên tiếng, sau đó quay sang vỗ về con dâu mình
'' Con ngoan à, đừng trách họ. Cũng vì giọng con nghe rất hay mà thôi''
Cả đám người ủ rũ gật đầu công nhận. Cố Giai Lệ cười
Cô muốn hiểu rõ về mọi người ở đây hơn. Nếu nói chuyện nhiều, thì có thể biết được nhiều thứ rồi
'' Không ... sao''
Nhìn thấy cô cố gắng giao tiếp, Châu Vỹ xúc động lấy tay che miệng
'' Ôi trời, đáng yêu quá đi. Nào! Mau gọi mami cho ta nghe đi''
''Phu nhân!!!'' - mọi người đồng thanh hô to. Người cũng như vậy mà lại trách chúng tôi cư xử không có chừng mực à?
Cố Giai Lệ cũng có chút quen với lối cư xử nắng mưa thất thường, lâu lâu nổi sấm chớp. Cho nên cũng không thường xuyên bị giật mình khi nghe thấy tiếng thét bất chợt
Không như lúc vừa đến nơi này
'' Con dâu gọi mẹ chồng như vậy thì có gì đâu mà các người lại nhảy cẩn lên như vậy chứ?'' - Châu Vỹ biện minh
Cô nhìn bọn họ gây nhau, chẳng biết nên làm gì. Dung Dung bước đến
'' Ngôi nhà này từ khi người đến liền tràn đầy sức sống. Trước đó không có ai dám dùng thái độ này với phu nhân cả''
'' Do tôi nên họ mới trở nên thế này ... sao?'' - Cố Giai Lệ buồn phiền
''Sao giọng người lại bi thương thế kia?'' - Dung Dung hỏi
'' Thì ... họ cư xử không đúng, đều là do tôi''
'' Haha, mọi người đều cảm thấy rất tốt. Nhìn thì có vẻ như đang gây chiến, nhưng thực ra chỉ đang biểu lộ cảm xúc mà thôi. Thiếu phu nhân đừng suy nghĩ quá bi quan''
Không hổ danh là trưởng nữ hầu, chỉ cần nhìn sơ cũng có thể thấy được nội tâm yếu ớt của cô. Những lời cô áy nói trấn an Cố Giai Lệ rất nhiều
Những cảm xúc tiêu cực, nút thắt trong lòng cô cứ thế vơi đi dần
Dung Dung đưa cô ly nước ấm rồi nói
'' Cứ để mọi người như vậy đi, người chỉ cần thoải mái là được''
'' Ừ ''- cô ngồi dậy nhận lấy ly nước, uống 1 ngụm
'' Vậy thì ... người thử gọi tôi tiểu tỷ tỷ xem'' - vẻ mặt điềm tĩnh chợt trở nên hào hứng
Dung Dung đợi thời khắc mọi người đi xa để có cơ hội nói chuyện riêng với thiếu phu nhân lâu lắm rồi
Cố Giai Lệ khựng lại, cô xoay sang nhìn chớp chớp đôi mắt
Sao ngay cả Dung Dung cũng trở nên lạ thế này ?!!!!!!!!!
__________
Thời gian trôi đi thật nhanh
Tính đến nay, cô đã ở nhà họ Tống được hơn 9 tháng
Kể từ ngày cô ngất đi, chồng cô đã nửa năm chưa đặt chân trở về nhà
Cứ như hoàn toàn biến mất. Mẹ chồng cũng không nhắc đến hắn dù là 1 câu
Nếu không phải Dung Dung nói rằng Châu Vỹ rất thương con trai mình. Thì cô đã súyt đinh ninh quan hệ giữa mẹ con nhà họ cực kỳ không hoà thuận
Ngồi trên chiếc ghế nằm bằng gỗ ở hoa viên, Châu Vỹ nâng tách trà trong tay nhìn ngắm chú chó becgie thích thú đuổi theo lũ chim chóc đang đậu trên bãi cỏ xanh mướt trải dài đến tận đường chân trời
Với thân hình to lớn có thể chiến đấu với cả 1 con gấu xám trưởng thành, nó chạy nhảy trên đồng cỏ rộng lớn như thể mình chính là vua của nơi này
Cố Giai Lệ ở nơi này, cùng với sự cố gắng của mình đã không còn quá nhút nhát như xưa. Có điều cô vẫn còn kiên kỵ nhiều điều, không dám tùy ý. Nhưng thật may mắn, đã giao tiếp tốt hơn
'' Nơi này rộng quá'' - cô nói
Châu Vỹ quay sang, hơi tự hào đáp lại
'' Phải không? Mục đích ban đầu ta cho xây dựng nơi này là để cho Xích Thố ( tên con chó) có thể tự do bay nhảy. Nhìn nó hạnh phúc chưa''