Hắn cười khoái chí " Vợ chồng hôn nhau là bình thường mà, có gì em lại xấu hổ?"
" Bình thường chỗ nào chứ" - Cô lẩm nhẩm.
Tống Tư Duệ suy ngẫm đôi chút rồi mở điện thoại cho cô xem vài cặp đôi hôn nhau ở những nơi đông người
"Em xem, thể hiện cảm xúc thôi, không cần phải xấu hổ"
Cổ Giai Lệ đẩy hắn ra xa Hoá ra điều hắn nói là thật
" Nhưng ... nhưng em không thích ... ở chỗ đông người"
Hắn tiến đến gần ôm cô vào lòng, cử chỉ thân mật, giọng nói bất lương thì thầm bên tai " Bây giờ không có ai, hay là ..."
" Đừng có làm loạn. Anh ... anh đã nói đó là nụ hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon. Bây giờ là buổi trưa".
"Tch ..." - hắn tặc lưỡi, sắp chiếm được lợi rồi, vợ hắn bây giờ sao lại nhạy bén thế này?
Cô biết hắn sắp làm loạn, vài tuần nay thân thiết cho nên cũng hiểu người này đôi chút, nhanh chóng lên tiếng
" Cảnh cáo anh, đừng có làm bậy".
"Ồ, vợ anh còn biết cảnh cáo nữa sao? Lúc trước chỉ cần nhìn thấy anh từ xa là nước mắt đã trào như vũ bão, bây giờ đanh đá thế này à?"
Tất nhiên là nếu hắn vẫn như trước, cô có trăm lá gan cũng không dám hô hé nửa lời
Nhưng thời thế bây giờ khác rồi
Mẹ làm hậu thuẫn, hắn lại đối xử với cô như báu vật Trước đây hắn doạ cô sợ hồn xiêu phách lạc, nếu lúc này không đòi lại chút lợi ích thì có chút phí phạm nha
Tống Tư Duệ phì cười " Không chọc em nữa, nói anh nghe dưới sãnh xảy ra chuyện gì"
Tên ác ma này tuy đã thông qua Gray nghe được chuyện, nhưng chi tiết thì hắn không rõ. Vẫn là nghe chính miệng vợ mình nói sẽ hay hơn
Cố Giai Lệ nhìn hắn, ánh mắt chất chứa tâm sự. Tuy cô không cảm thấy buồn, nhưng ưu tư lại rất nhiều
" Lúc nãy Cổ Minh Châu chặn đường gây khó dễ cho em. Còn chưa chạm đến một sợi tóc đã bị Xích Thố cắn ... à, Xích Thố đầu rồi?"
Cố Giai Lệ nhìn xung quanh tìm kiếm. Hắn nắm lấy tay cô trấn an " Gray đem nó về rồi, em tiếp tục kể đi"
Cô đang hoang mang, nghe thấy hắn nói trầm tĩnh vài giây rồi lên tiếng
"Anh biết không, lúc cô ta giơ tay định tát ... đã bị em ngăn lại. Trước những lời bôi nhọ vô căn cứ và thái độ muốn giết người, em ... lại chẳng thấy sợ hãi chút nào. Cứ thế mà tát, chẳng ngần ngại".
Nói đến đây, cô cười mỉa mai " Ha, rốt cuộc hơn 14 năm qua ... em đang lo lắng điều gì"
Tống Tư Duệ để cô tựa lên vai mình, ôm lấy dịu dàng nói
" Em không sợ đám rác rưởi đó, chỉ vì mỗi lần em dám phản kháng sẽ bị đánh mắng thậm tệ hơn. Bây giờ, em có anh và mẹ, sẽ chẳng có kẻ nào dám lớn gan mà khinh bạc em. Nếu có, em cứ thẳng tay như lúc nãy, cho chúng biết em không phải người mà chúng có thể tùy tiện ức hiếp"
Cố Giai Lệ xoắn xuych ngón tay vào nhau, cao hứng mà nói
" Nghe anh nói, em chợt nhớ ra. Lúc nhỏ, khi chưa bị đem đến đó ... em từng đánh nhau với một tên béo to gấp đôi mình. Kết quả tên đó bị đánh bầm dập, phải xin em tha cho"
Cô cười rạng rỡ, nói dứt câu lại bắt đầu ủ rũ " Dù tên béo đó có to thế nào thì vẫn là trẻ con. So với sức lực của người lớn ..."
Cô gái trước mắt hắn thở dài "Em bị Cố Minh Châu ức hiếp nên đẩy ngã cô ta. Liền bị Anh Túc túm lấy, dùng hết sức phản kháng, nhưng bà ta chỉ cần huơ nhẹ ... cả cơ thể liền bay lên không trung, sau đó rơi xuống lầu"
Cô ngậm ngùi, nước mắt bắt đầu rơi khi nhớ lại đoạn quá khứ kinh hoàng
" Khi vẫn còn ý thức, em còn nhớ ... bản thân nằm trong vũng máu của chính mình ... không cử động được. Bọn họ đứng ở trên cầu thang, không hoảng loạn mà còn bảo em... đáng đời. Mạng sống của em đối với bọn họ ... giống như rơm rác".
Cô cắn chặt răng, bàn tay run rẩy "Em thật sự rất hận ... sau đó số lần em bị đánh mắng cũng tăng lên, càng như thế em càng không cam lòng bị bắt nạt mà phản kháng. Bọn họ càng dùng nhiều cách thức để hành hạ ... dựa vào đâu chứ?"
Hắn đau lòng thay cô, càng nghe lại càng căm hận đám khốn kiếp đó
" Nói ra là tốt, đừng cứ mãi giấu chuyện không vui rồi tự mình dằn vặt chính mình. Đã có anh và mẹ làm chủ giúp em. Giai Lệ của chúng ta chỉ cần vui vẻ, anh sẽ không để chúng sống yên ổn đâu".