" Có thể là tiếng gió làm cho anh lầm tưởng. 31 tuổi có lẽ với anh là quá già rồi"
Tống Tư Duệ -"..."
Anh Túc ngồi dưới đất, lượm nhặt từng bức hình chụp của con trai mình ôm vào lòng. Cô gái nằm trên giường bị trói chặt cũng đúng lúc phát cơn bạo loạn, không ngừng gào lên
Bà ta đau lòng đặt sấp tài liệu lên bàn rồi đến bên cạnh con gái
Trong căn biệt thự cũ nát, người đi ngang sẽ nghe thấy tiếng gào thét đau đớn của một người con gái và cả tiếng khóc đầy ân hận. Thỉnh thoảng vang lên hai tiếng bị thương mà xấu hổ "Xin lỗi"
Đôi vợ chồng vừa về đến nhà, Châu Vỹ đã đứng bên ngoài niềm nở đón tiếp Cố Giai Lệ bước xuống xe, bà liền đến bên cạnh gấp gáp hỏi " Sao rồi, bọn chúng có bắt nạt con không?"
Cố Giai Lệ nhẹ nhàng lắc đầu, bà xoay sang con trai gặng hỏi " Con nói xem"
Tống Tư Duệ hờ hững đáp "Con không ở bên cạnh
" Sao con dám bỏ mặc Giai Lệ, lỡ như đám người kia đánh con bé thì sao? Thằng nhóc thối tha này"- bà đánh hắn
Cô vội ngăn cản " Mẹ ... là do con muốn tự mình giải quyết, không phải do Duệ bỏ mặc con đâu"
" Vậy à? Ừ, bỏ qua chuyện này, chúng ta vào nhà thôi. Mẹ đã chuẩn bị cả một bàn tiệc chỉ đợi con trở về. Chúng ta cùng nhau ăn mừng"
Hai mẹ con thân thiết khoác tay nhau đi vào trong nhà. Hắn đứng đó thẫn thờ, trong lòng không ngừng mưu tính. Có nên dọn ra riêng hay không? Thật sự bị cướp vợ công khai thế này không thể chịu đựng thêm được nữa
Trên bàn ăn dài với vô số món ngon, hắn ngồi đối diện nhìn mẹ đang ra sức gắp thức ăn cho vợ, trong lòng dâng lên đố kỵ Vị trí bên cạnh cô rõ ràng phải thuộc về hắn nha
Tống Tư Duệ ngồi yên không động đũa, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt. Cố Giai Lệ thấy ấn đường hắn đen như than, quan tâm hỏi " Anh làm sao vậy?"
Còn chưa kịp nói gì thì Châu Vỹ đã cướp lời " Con cứ mặc nó, chắc lại ăn gì bậy bạ cho nên ... kệ đi. Giai Lệ nhà chúng ta ăn nhiều vào, con thử miếng cá này xem".
"Mẹ" - thịt cá hấp thơm ngon vừa đưa đến, mùi tanh xông vào mũi khiến bụng cô dâng lên cảm giác khó chịu. Bên trong cuộn trào như vũ bão
Tống Tư Duệ đứng phắc dậy chạy đến bên cạnh lo lắng "Em sao vậy?"
Cố Giai Lệ xua tay, chắc là lại đau dạ dày thôi. Dạo này em ăn uống có chút thất thường, công việc bận quá
" Anh thì không nghĩ vậy đâu" - hắn lên tiếng
"Tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra. Mà không để mẹ gọi bác sĩ đến cho an tâm"
Cô vuốt ve lồng ngực bị trào ngược khó chịu, cố gắng trấn an " Chỉ là hơi khó chịu thôi, mọi người đừng làm quá lên"
"Quá gì chứ? Con mau vào giường nằm đợi bác sĩ đến, cần gì cứ để Tư Duệ làm giúp, biết không?" - Châu Vỹ nghiêm trọng
Nhìn thấy chồng và mẹ lo lắng thái quá, còn người xung quanh cứ liên tục cười tủm tỉm, cô thật sự không biết nên nói gì. Trong lòng khó hiểu, đôi mắt to tròn chớp chớp
Hắn trực tiếp bế cô về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường Vài phút sau bác sĩ đến, ai nấy đều đứng bên cạnh chăm chú quan sát Lục Xu hắng giọng "Thiếu phu nhân mang thai được 6 tuần rồi"
Cố Giai Lệ nghe thấy có chút xúc động, đưa tay đặt lên chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, cô chậm chạp cong lên nụ cười
Tống Tư Duệ không nên được sự vui sướng trong lòng, đến bên cạnh ngồi xuống rồi đưa tay xoa xoa cái má của cô
Châu Vỹ nắm lấy Lục Xu lay lắc hỏi mãi " Thật không? Tôi có cháu nội rồi? Không gạt người đó chứ?"
" ừ ừ, chúc mừng" - bác sĩ Lục bị lắc đến hoa mắt, nhanh chóng nói
Tống phu nhân cười không ngớt, nhanh chóng chạy ra ngoài "Không được, phải nhanh chóng đi sắm đồ cho cháu nội thôi"
Châu Vỹ tinh ý bảo đám người trong phòng lui ra ngoài để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng vừa mới lên chức
Cố Giai Lệ vuốt ve chiếc bụng, rưng rưng " Nếu là con trai chắc sẽ mạnh mẽ giống như anh vậy. Còn nếu là con gái ... con sẽ có cuộc đời hạnh phúc được cha mẹ thương yêu, không giống như em ..."
Tống Tư Duệ ôm lấy cô " Giai Lệ, chúng ta ... tổ chức tiệc cưới thêm lần nữa nhé?"