Một năm nay luôn như thế, đám cùng phòng giam mỗi lần buồn chán đều thượng cẳng chân hạ cẳng tay với lão ta Bọn cai ngục khốn kiếp, từ khi trên báo lan truyền những tin tức không hay thì liền nhắm mắt làm ngơ, không bận tâm lão ta có sống yên ổn hay không
Những bức thư gửi đến nhà họ Tống đều không thấy hồi âm, lão cũng gửi vài bức về nhà để nhờ Anh Túc lo liệu. Để ở trong này, lão có thể được thảnh thơi đôi chút Cả năm nay chẳng ai đến thăm nom, thật sự sắp không chịu đựng được rồi
Kỳ hạn phán xét của toà là chung thân, lão thật sự phải nghĩ cách thoát khỏi đây
Âm thanh cót két của cánh cửa sắt rỉ sét vang lên, viên cai ngục bước vào lạnh tanh gọi " 402, có người đến thăm"
Cố Nham nghe thấy vui còn hơn bắt được vàng. Lão nhanh chóng đứng lên phóng ra ngoài
Là vợ hay là con gái? Thật sự phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi Phòng thăm tù nhân có che chắn tấm kính ở giữa, vóc dáng một người phụ nữ đội mũ rộng vành chẳng để lộ gương mặt đang ngồi trên ghế chỉnh trang lại áo sơ mi tay dài Chẳng biết đợi có lâu hay không
Cố Nham luống cuống ngồi vào chỗ. Cũng không biết là ai, nhưng đã một năm mới có người đến gặp. Lão ta thật sự muốn bám trụ vào cái phao cứu sinh này, mong được ra ngoài
" Mau cứu ta thoát khỏi nơi này, cái đám khốn kiếp trong này dám xem thường ta. Cứ đợi rồi xem, rồi sẽ có một ngày nhà họ Cố vực dậy. Lúc đó ta sẽ xử lý tất cả những tên khốn trong ngục này" - Lão nhìn về phía cai ngục lên giọng, anh ta đáp lại bằng nụ cười nhếch mép đầy khinh bỉ
Cố Nham cứ liên tục huyên thuyên, người đối diện cũng không lên tiếng. Lát sau nhẹ nhàng gỡ mũ, ngẩng đầu lên nhìn rồi nhàn nhạt mở miệng "Lâu rồi không gặp"
Lão ta theo quán tính, nhìn một hồi liền hớt hãi suýt té xuống ghế Cố Nham đưa ngón tay trầy trụa không ngừng run rẩy thẳng về phía trước mặt
Lão cố kìm nén cơn tức giận, nghiến răng ngồi xuống rồi đay nghiến bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất có thể
"Con khốn bất hiếu, tạo nuôi dưỡng mày hơn 14 năm trời ... cả năm quả gửi thư vẫn không nhận được hồi âm. Đây là cách mày đối đãi với cha ruột của mày hay sao. Cổ Giai Lệ!"
Cô không nói gì, ngồi đó nhìn ngắm bộ móng tay đính đá mới làm xong sáng nay
Cố Nham liếc mắt quan sát cai ngục rồi gặng giọng
" Mau đưa tạo ra khỏi đây"
"Làm không được"
ẦM!!!!
Lão vung tay lên bàn, lần nữa bị nhắc nhở "402"
Một năm rồi, đã ở nơi này chịu sự hành hạ, cơn tức giận không dễ nguôi ngoai. Nhưng sợ bị tạm hoãn chuyến thăm nên lão bất đắc dĩ phải nghe theo " Với thể lực của nhà họ Tống mà không làm được, mày nghĩ tao ngu à?"
" Vậy ông tự mình nghĩ cách thoát ra đi"
"Mày đừng quên tao là cha mày, là cha ruột của mày. Mày dám đối với tao như vậy ... không sợ bị trời đánh hay sao, đồ bất hiếu?"
"Vậy thì ông hãy làm tròn nghĩa vụ người cha trước đi"
Lão còn đang định nói thêm gì đó, cô đã đứng lên
Cố Nham không thể chịu đựng thêm, thét toáng, mặc cho cai ngục giữ lại
" Mau đưa tay ra khỏi nơi này, đồ bất hiếu nhà mày!!!"
Cố Giai Lệ vén mái tóc đang rũ xuống, đôi mắt không sợ hãi nhìn thẳng vào người đang vùng vẫy mà chẳng thể làm được gì mình Ỗ"Hơn 14 năm tôi luôn làm theo ý ông và người ở nhà ông. Vì tôi mong có một ngày, ông thấy được sự cố gắng đó thì sẽ nhìn tôi, thương yêu tôi giống như chị em Cố Minh Châu ... nhưng tối đúng là ngốc nghếch mà"
Thứ mà mình thù ghét thì làm sao có thể vì nó thay đổi theo ý mình mà trở nên yêu thích? Cố Giai Lệ thở dài Khao khát tình yêu thương đó bao nhiêu, thì lại hèn mọn bấy nhiêu
Cô khoan thai đội lại chiếc mũ xoay người, nhẹ nhàng nói với cai ngục " Hãy lo cho ông ta một ngày ba bữa đầy đủ, tuổi tác cao rồi đừng bắt ép làm việc quá nặng"
"Đối xử với cô như vậy ... mà còn lo lắng thế này, Tống thiếu phu nhân thật đúng là rộng lượng" - cai ngục lên tiếng