"Cái gì?!!!" Châu Vỹ ngồi trong phòng, đang rảnh rỗi nên thuận tiện hỏi xem con trai mình có an phận hay không Ai mà ngờ lại nhận được câu trả lời hết sức không hài lòng từ phía người giúp việc
"Thiếu gia đang ở trong phòng cùng thiếu phu nhân ạ"
Đúng là điếc không sợ súng. Bà đập bàn thêm lần nữa, đứng phắc dậy gào
to
" Cọp không ra oai lại tưởng là mèo bệnh. Mẹ vừa cảnh cáo lúc nãy, xoay mông liền quên?"
Tiếp đó liền xoay người sang quản gia rồi ra lệnh " Đống sổ sách trong kho 10 năm gần đây đem ra cho tôi. Phải để cho Tư Duệ nó bận bịu đến mức không về nhà thì mới được"
Nói xong bà liền hùng hổ xông ra ngoài
Đi đến phòng của hắn trong tâm trạng bất an Không biết nó có vì lúc chiều bị mắng mà muốn cùng con dâu đồng quy vu tận hay không
Phi phi phi, đừng suy đoán lung tung
Bà tự trấn an chính bản thân
Đứng trước cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ, bà cố gắng hít thở rồi mở cửa xông vào Đang muốn lớn tiếng quát thằng con trời đánh thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho chết trân.
Trên chiếc giường lớn màu đen nằm ở góc phòng, đôi nam nữ quấn quít Nhưng đơn thuần chỉ là đang ôm nhau mà ngủ
Phu nhân nhà họ Tống nhã nhặn mà nay lại trưng ra gương mặt mắt chữ 0 mồm chữ A Bao nhiêu câu mắng chửi bà tích lũy từ trên đường đến đây bay sạch lên tận mây xanh
Trái ngược vẻ hùng hổ lúc nãy, bây giờ rón rén cứ như trộm. Nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa
Châu Vỹ lau lau mồ hôi, miệng nở nụ cười mãn nguyện Khung cảnh đẹp thế này suyt chút bị phá hư rồi. Cũng may là dừng lại kịp thời
Thôi thì ngày mai hẳn tính sổ với con trai vậy
Tuy không biết đầu đuôi ngọn ngành, nhưng nhìn đôi trẻ ngủ ngon như thế. Người làm mẹ như bà không nỡ phá bĩnh
Cố Giai Lệ đêm đó ngủ rất ngon, cô không bị ác mộng quấy phá Đêm đông lạnh lẽo, bên cạnh là một cái gối ôm ấm áp, cô chui rúc vào
Đến sáng khi mở mắt, liễn vỡ lẽ Thì ra cái gối thoải mái đêm qua chính là hắn
Tên ác ma doạ cô sợ hãi phát sốt, đêm qua lại yên tâm mà ngủ ngay trong lòng hắn Cô bị vòng tay rắn rỏi gắt gao ôm lấy, trên gương mặt nhỏ hiện lên vài tầng hoang mang
Hắn cứ siết thế này thì làm sao cô rời khỏi được?
Cố Giai Lệ khẽ nhích người, người đàn ông đang say giấc cảm nhận được khó chịu nhíu mày rậm, lười biếng phát ra âm thanh "Ừm..."
Con rùa sâu trong cô lần nữa thức giấc, Cố Giai Lệ co rúm người. Sợ hắn phát điện khi tỉnh lại
Tống Tư Duệ chậm rãi mở mắt, nhìn sang bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng lộ ra vài tia ôn nhu hoà nhã. Hắn cười nhẹ, buông người đang căng thẳng trong lòng rồi hỏi
"Em dậy rồi à?"
Cố Giai Lệ ngồi dậy, lui ra sau, dùng chăn phủ kín cơ thể chỉ để lộ đôi mắt, chậm rãi gật đầu
Hắn đứng lên bước xuống giường " Mau thay đồ đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng"
Cô đi vào phòng tắm, ngoan ngoãn như đứa trẻ Trong lòng đã tự nhủ, chỉ cần được tiếp tục ở lại nơi này, dù có làm gì cô cũng sẽ cố gắng hoàn thành Đêm qua thật may khi không chọc giận hắn
Trên bàn ăn nghi ngút khói, Tống phu nhân ngồi bên cạnh con dâu hoà nhã mở miệng
" Giai Lệ ăn nhiều vào. Thích gì thì cứ nói với mẹ" - cũng gương mặt đó, bà nhìn con trai mình ngồi phía đối diện thẳng thừng hỏi
"Tư Duệ không phải có việc gấp cần xử lý hay sao?"
"..." - hắn im lặng không nói gì, bộ mặt dửng dưng như chẳng muốn quan tâm đến, chuyên tâm xử lý đĩa thức ăn của mình
Châu Vỹ lườm nguýt, cố ý làm khó " Ngày mai trở đi không cần chuẩn bị thức ăn sáng cho thiếu gia đầu. Dù sao bỏ bữa sáng cũng là thói quen của nó
"Thói quen xấu cần phải sửa chữa" - hắn đáp trả
" Vậy thì con có thể sang phòng bên cạnh mà ăn"
" Cứ chuẩn bị ở đây là được, không cần phiền phức đâu"
Nhìn vào có vẻ sống yên biển lặng, nhưng lại khiến ai nấy có mặt tại đó đều bị doạ một phen
Cố Giai Lệ muốn ngồi yên, nhưng cô chợt nghĩ Đây có phải là thời cơ tốt để lấy lòng hắn hay không? Liền nhanh chóng mở miệng
"Con thấy ... vẫn ổn".