Cố Giai Lệ nghe theo, cái chăn lông cừu trắng lớn nhanh chóng xuất hiện. Trên đó còn phảng phất mùi đàng hương từ chiếc hộp gỗ
Cái chăn khá to nhưng lại nhẹ tênh khiến Cố Giai Lệ thích thú. Ngón tay nhỏ cảm nhận độ êm ái Cô hướng về phía Dung Dung muốn ngầm cảm ơn. Chỉ thấy cô ấy ra hiệu, ánh mắt tươi tỉnh hướng về phía Châu Vỹ đang ngồi bên cạnh
CÔ
Cố Giai Lệ đảo mắt sang nhìn, chỉ thấy bà nở nụ cười dịu dàng. Bàn tay nhẹ vuốt ve đầu của cô Ánh mắt thiếu phu nhân lại trở nên sống động. Sống mũi có chút cay cay, môi hồng hé mở Thì ra mẹ đã biết chuyện cô nói dối từ lâu, lại còn bao che
" Thích không?" - bà hỏi
Cố Giai Lệ gật gật đầu, Ân tình này có phải bắt đầu trả từ đầu, đến khi nào mới trả hết?
Tống Tư Duệ đang tìm thú vui tiêu khiển thông qua việc bắt nạt người khác. Ai mà ngờ lại bị đánh ngược, càng trở nên khó chịu hơn
Bản thân tự dưng trở thành kẻ dư thừa trong cái vở kịch gia đình hạnh phúc này. Hắn bực dọc đứng dậy rời đi
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Cổ Giai Lệ cúi đầu ánh mắt mang chút buồn bã cùng chán nản. Đôi môi bất giác thở dài, run lên từng đợt " Mẹ ... biết hết rồi sao?"
"Đem vào phòng giúp ta nhé" - Châu Vỹ đưa cái chăn cho Dung Dung rồi dịu dàng xoa đầu con dâu mình. Bàn tay bà ấm áp như cô tiên mùa xuân, đem đến cho cô sự bình yên đến tận tâm hồn yếu đuối
" Mẹ đương nhiên biết"
Ánh mắt cô chợt rung động, tim lỡ mất vài nhịp. Nó dường như muốn ngừng đập
"Phải chịu sự nóng giận vô cớ của Tư Duệ trong khoảng thời gian dài, cũng thật là khó cho con" - bà lại nói thêm
Lúc này, cô gần như không còn chịu được, dù cố nén cảm giác đau đáu trong lồng ngực nhưng nước mắt vẫn chảy ra
" Mẹ ... sẽ không ghét con chứ?" - Cố Giai Lệ từng mong muốn mình sẽ được mọi người yêu mến, nhưng chẳng biết từ lúc nào mộng tưởng đó đã biến mất
Cô của bây giờ, chỉ muốn bản thân không bị người trước mặt đây ghét bỏ. Nghĩ đến cảnh bà thờ Ơ xoay mặt đi khiến cô không thở nỗi
Châu Vỹ cười nhẹ, chẳng hiểu cô tại sao lại có suy nghĩ như thế " Sao mẹ lại ghét con chứ?"
"Vì ... con là đứa trẻ hư... con đã nói dối về bưu phẩm" - nước mắt cô rơi lã chã, bà đưa tay lau đi. Nhẹ nhàng trấn an
" Đứa trẻ ngốc. Vì muốn mẹ vui nên con mới cố ngồi ăn chung với Tư Duệ mặc cho bản thân khó chịu. Cũng tại thằng nhóc đó lớn tiếng thành quen, làm cho con sợ. Sao lại trở thành lỗi của con rồi?"
" Mẹ ... không ghét con ... thật chứ? Dù con đã ... nói dối mẹ?" - cô khóc nấc, biểu cảm đau khổ trên gương mặt nhỏ lấm lem nước mắt khiến cho Châu Vỹ xót xa
"Thật mà. Con đáng yêu thế này ai nỡ ghét bỏ?" - bà lên tiếng
Câu nói này lại khiến cho nội tâm cô sinh ra những cảm xúc hỗn loạn - Cả nhà họ Cố, trên dưới đều rất ghét con
Nhưng cô không thể nói ra được. Chuyện này sẽ trở thành bí mật, chôn vùi sâu bên trong tim cô