"Đừng có ... xem nữa" - cô đỏ mặt không dám nhìn, cố gắng với lấy chiếc điện thoại đang không ngừng phát ra âm thanh
" Anh nghe vợ anh gọi tên có gì không được?" - hắn trêu
"Đưa cho em" - Cố Giai Lệ muốn giành lấy nhưng không có cơ hội
Ngược lại, hắn nhân lúc cô đang với tới nhanh chóng ôm cô ngồi lên đùi. Bộ dạng vô lại nhưng cực kỳ đẹp trai khiến người khác không biết nên mắng chửi hay cảm thán
Khoé môi cong lên, đôi mắt hào hứng nhìn chằm chằm cô gái đang ở trong lòng " Thì ra em muốn gọi anh như thế
Cố Giai Lệ vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng người đàn ông không cho. Giữ chặt rồi cứ thế nhìn mãi Mà da mặt cô lại mỏng, không chịu được cứ trốn tránh
" Đưa điện thoại ... cho em".
" của anh mà" - hắn cà lơ phất phơ lên tiếng
Cô bối rối củi đầu cắn môi Thật tình, chẳng hiểu sao lúc đó lại gọi hắn là Duệ. Để bây giờ bị chọc ghẹo không ngẩng đầu lên được Hắn cũng thật là quá đáng mà. Trêu cô mãi thôi
" Vợ à, thử gọi anh lần nữa đi" - Tống Tư Duệ mở lời. Vừa cố ý trêu lại vừa muốn nghe cô nói
"Không" Cố Giai Lệ đặt tay lên vai đẩy ra. Hắn ôm eo nhỏ kéo vào Cả hai người chẳng ai muốn để đối phương được như ý
Hắn xấu xa cười, tựa đầu lên vai cô. Sống mũi cao cọ cọ vào cổ trắng nũng nịu " Sao lại không?"
Tất nhiên là vì xấu hổ rồi. Gọi như vậy trước mặt hắn chỉ bằng ... Cố Giai Lệ trong đầu nhảy số, cô chợt tìm ra hướng giải quyết Nhân lúc ai đó đang trêu chọc không đề phòng, xoay người in lên môi hắn nụ hôn
Tống Tư Duệ cao hứng, đột nhiên bị phục kích bất ngờ không kịp trở tay Mà dù cho kịp hắn cũng không muốn trở ...
Đồng tử có chút ngạc nhiên, sau đó nhu hoà như nước. Khoé miệng mang theo ý cười Lúc đang muốn ngậm lấy cánh môi mềm mọng đáp lại tâm ý đặt biệt thì cô nhân sơ hở thoát khỏi vòng tay hắn rồi leo lên giường
" Ngủ ngon"
Cô đắp chăn kín kẽ, gương mặt đỏ bừng bừng nóng bỏng như đang phát sốt Gọi hắn là Duệ, thì chi bằng cô hồn hắn một cái
Tống Tư Duệ cảm thấy vô cùng mất mát. Cô gái nhỏ mềm mại đang ngồi trong vòng tay lẫn đôi môi ngọt như thạch kia đều rời khỏi chỉ trong gang tấc. Thật khiến Tổng thiếu đau lòng
Hắn đưa tay lên trán xoa xoa, sống mũi cao phát ra tiếng thở dài bất mãn, đôi môi cong lên nụ cười buồn Tiếng điện thoại vang lên không ngừng được tắt đi. Ánh sáng bên ngoài len lỏi vào căn phòng rộng lớn báo hiệu ngày mới vẫn còn Nhưng người bên trong đã nằm lên giường. Tống Tư Duệ ôm lấy cô vợ đang trong chăn, chẳng khác gì chú nhộng của mình từ phía sau. Giọng nói có chút bất lương
Còn sớm, ngủ gì chứ? Em giả vờ ngủ để chiếm tiện nghi của anh thì có"
" Không có" - cô nhanh chóng lên tiếng giải thích
Hắn xoay một phát đã làm cho cô nhanh chóng từ tư thế quay lưng thành đối mặt Cố Giai Lệ lúc này gói gọn bản thân trong chăn chỉ chừa mỗi gương mặt, làm cho hắn cảm thấy có chút buồn cười
Chân mày thanh tú có hơi nhíu nhẹ, đôi mắt chớp chớp run rẩy mang theo chút bối rối, sống
mũi nhỏ xinh xắn có chút đỏ. Đôi môi hồng chúm chím hé mở rồi lại bị cắn lấy làm cho hắn mê đắm nhìn mãi không muốn rời
Gương mặt cố đỏ còn hơn ánh hoàng hôn lúc xế chiều. Từng sợi tóc mềm mại tùy ý phiếu tán khắp nơi lại vô tình làm nổi bậc dung nhan kiều mị Lồng ngực hắn thắt lại, tim đập nhanh như vận động viên vừa trải qua cuộc thi lớn. Máu huyết trong cơ thể cuồn cuộn như thác nước đang chảy từ thượng lưu đến hạ nguồn. Yết hầu nam tính chuyển động như muốn đè nén biểu tình trong lòng Nếu còn không mau chóng bình tĩnh, thì sẽ hỏng mất
Bàn tay hắn vươn tới, ngón trỏ thon dài điểm nhẹ lên cảnh môi dưới đỏ hồng, mềm như quả mọng của cô
Giọng nói hắn bất giác khàn đặc, khó khăn mà lên tiếng
"Em dùng . hung khí này để hành hung anh. Vật chứng còn đây mà muốn chối?"
Hành hung gì chứ? Rõ ràng hôm qua hắn nói trước khi ngủ và khi thức dậy làm thế này để tăng thêm tình cảm mà
" Không ... không có Oa! Rõ ràng qua vài tháng ở nơi này, chứng nói lắp của cô đã rất lâu không còn. Sao bây giờ lại ... lại tái phát rồi? Chẳng lẽ nói lắp cũng là một căn bệnh khó chữa?