Mệt tim quá đi, người sống thọ đến cả trăm tuổi khi đối diện hắn thì mạng sống cũng bị rút ngắn đi Cái mạng nhỏ này chắc không thể sống lâu được rồi
Cố Giai Lệ lắc lắc đầu, muốn mọi suy nghĩ kia đều tan biến đi, đừng làm phiền mình nữa. Sau đó nhanh chóng chạy đến phòng sách
Khi đã chọn được vài quyển để đọc, liền ôm chúng vào lòng đi đến bức bình phong. Ai ngờ chỉ vừa mới đi đến cửa đã thấy hắn mặc áo sơ mi thoải mái, trên tay cầm theo điện thoại tiến vào
Cô sợ đến mức làm rơi đống sách đang ôm trên tay, tâm trạng của cô cũng giống như đống sách đó rơi xuống vực sâu vạn trượng
đón xem tập mới nhất trên Mangatoon Cổ Giai Lệ ơi Cố Giai Lệ, mày cư xử bình thường trước mặt hắn đi. Dù chỉ là 1 lần thôi cũng được mà!!!
Cứ thế này, lỡ đầu hắn lại nghĩ mày đang tìm cách gây sự chú ý thì chết mất
Cô cúi đầu xuống, lượm từng quyển sách rơi xuống. Tống Tư Duệ đang muốn tìm vài quyển sách đọc lúc buồn chán, ai ngờ lại gặp cô vợ của mình ở đây
Hắn lại càng không ngờ, chưa làm gì mà cô đã hớt hãi rơi cả đồ đang cầm trên tay
Nhìn dáng người đã nhỏ bé, nay cúi người xuống lại càng nhỏ hơn. Hắn đứng nhìn cô chật vật
Cố Giai Lệ muốn nhanh chóng nhặt những quyển sách thật mau, nhưng càng muốn lại càng không thể. Trước mắt vài bước chân là đôi giày da đen bóng, trông chẳng có chút gì di chuyển, đứng yên bất động tựa như cái cây Cô đang loay hoay nên chẳng biết được hắn định làm gì, trong cái đầu nhỏ liền suy diễn lung tung
Hắn không phải đang cầm dao, đợi cô đứng lên sẽ đâm 1 nhát đó chứ?
Tống thiếu phu nhân sau khi đã nhặt hết sách lên, không nói lời nào liền nhanh chóng chạy ra ngoài
Tống ác ma đứng yên, có vẻ như đang thất thần. Tâm tình từ đó cũng kém đi
Thật không hiểu nỗi, hắn có làm gì đâu. Sao lại cứ như gặp ma quỷ mà nó tránh?
Cố Giai Lệ chạy một mạch lên sân thượng, ngồi trên chiếc giường êm ái, cô VỖ về trái tim đang đập loạn của mình Cũng may hắn không nổi điên lên
Công đức kiếp trước cô tích chắc cũng không nhỏ. Lần nào gặp hắn cũng không bị thương tổn gì, may mắn quá đi à
Tiếp theo đó, cô chỉ nghe thấy tiếng gọi thất thiểu của Dung Dung vang lên. Cô ấy từ xa chạy đến, bộ dạng thở không ra hơi "Thiếu phu nhân, tôi đến phòng sách chỉ thấy thiếu gia. Tìm người mãi, thì ra là ở đây"
Cố Giai Lệ rưng rưng nước mắt " Anh ta đột nhiên đi vào, tôi ... tôi sợ quá liền chạy lên đây"
"Ai da, có bình phong ngăn cách. Phu nhân cũng đã bàn bạc với ngài ấy rồi mà. Sao người lại tự mình làm khổ mình a?"
" Tôi cũng biết chứ. Nhưng mà lúc đó đột nhiên không thể nghĩ được nhiều thứ. Chỉ muốn nhanh chóng chạy đi, sợ hắn tức giận" - Cố Giai Lệ ủ rũ
Dung Dung xót xa nhìn cô gái trước mặt, thiếu phu nhân đáng thương. Nếu thiếu gia ôn nhu và biết quan tâm vợ mình hơn thì cô ấy sẽ không phải tự mình doa mình đến thế
Sắc mặt cũng kém đi, bao giờ thì họ mới có thể cư xử bình thường như các cặp đôi khác?
Phu nhân mong có cháu để bồng đến mức đêm nào cũng lệ nhoà ướt gối. Mong là thiếu gia hiểu được nỗi lòng của bà
Cố Giai Lệ hướng đôi mắt tội nghiệp về phía Dung Dung, đáng thương hỏi " Có chuyện gì gấp hay sao?"