Cố Giai Lệ cười nhạt, câu nói này bao nhiêu phần là khen ngợi, bao nhiêu phần châm biếm? Cô cũng không tức giận, sụp mũ xuống che đi gương mặt chẳng còn chút nào là mềm yếu "Xem như đứa con gái này tận hiếu ... ở nơi này ông vẫn sẽ được chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ, từ nay chúng ta chẳng cần phải gặp nhau nữa đâu. Cha à"
Lão ta thấy mọi việc không ổn. Chẳng thể ngờ chỉ một năm mà đứa vô dụng lại nhu nhược lại khác trước. Không còn bị chi phối
Chết thật, cứ tưởng nhà họ Tống ở phía sau điều khiển, lại không ngờ sự thật không phải vậy
D>
ON
Cố Nham xuống giọng " Giai Lệ à... con gái, cha ... cha cũng chỉ là tốt cho con thôi. Cha sao lại không thương con được?"
Tiếng CHA này thật sự rất buồn cười Người không xem cô là con gái, hành hạ trăm bề mà nay lại ấm áp thế này Khi còn ở nơi như âm từ địa ngục kia, cô khao khát được nghe thấy âm thanh này biết bao nhiêu Cố Giai Lệ cảm thấy sống mũi tê cay, cô cười phì. Con người đến lúc khó khăn nhất thì tiết tháo, liêm sỉ, thanh cao ... đều chẳng còn. Dù có phải quỳ xuống chân liếc gót giày của kẻ mình hận đến thấu xương cũng chẳng nề hà " Nếu thương thì đừng gửi thư đến nữa, vì tôi không còn lý do gì để gặp ông nữa. Chúng ta đoạn tuyệt từ đây"
" Meno, mày mau đứng lại cho tao. Uống con tao nuôi nấng mày từ bé, bây giờ mày leo được lên cành cao nên hất hủi cha già bệnh hoạn chứ gì? Mày sẽ gặp báo ứng, sẽ gặp báo ứng!"
Viên cai ngục cực khổ lôi ông ta vào lại phòng giam, mỉa mai lên tiếng " Ngay cả con ruột cũng nỡ đánh đập, người gặp báo ứng chính là ông đó. Lão già này"
Nói xong, anh ta đóng sầm cửa. Cố Nham cho tay ra khỏi khung cửa, không ngừng gào thét " Mày nói gì đó, thằng ranh kia. Tao đáng tuổi cha mày đó!!!"
" La lổi cái gì?" - lão đại tức giận lên tiếng, gã cầm trên tay bức hình của con gái chỉ vừa mới hơn 6 tuổi. Nghe đến cai ngục nói vậy, nhớ đến con gái không chịu được mà ra lệnh " Loại người này không xứng làm cha, dạy dỗ lão một bài học đi"
+
+
+
+
+
+
Cố Giai Lệ từ đồn cảnh sát bước ra, bên ngoài đã có người đứng đợi Tống Tư Duệ mặc áo blouse đen, tựa lên cửa xe chậm rãi hút thuốc
Nhìn thấy vợ mình đi đến, ngay lập tức dập tắt điếu thuốc rồi đi đến khoác áo lên người cô "Trời có hơi lạnh, đừng để bị cảm".
"Ừm"
" Em khóc?"
Cô mở cửa xe rồi ngồi vào, hít hít cái mũi Tống Tư Duệ cũng nhanh chóng ngồi rồi lái xe đi Cứ cách một đoạn liền xoay sang hỏi người ngồi bên ghế phụ. Hắn sợ cô không vui, đấu tranh nội tâm mãi mới dám cất tiếng " Mọi chuyện ... đã ổn chưa?"
Cố Giai Lệ đưa tay lên mũi cọ cọ vài cái rồi đáp "Ừ, đoạn tuyệt rồi. Từ nay về sau không cần phải đến nữa"
"..." - hắn lại lén quan sát -"em ... ổn không?"
"Sao anh lại hỏi vậy?"
" Thì ... dù sao lão già ... e hèm, ông ta cũng là cha ruột của em mà"
Cố Giai Lệ nhìn bộ dạng hắn khẩn trương vì lo lắng cho cô, trong lòng có chút vui trộn lẫn buồn cười " Người ta hay nói: giọt máu đào hơn ao nước lã. Mẹ kế ghét em đã đành, đằng này ngay cả người cùng chung huyết thống lại hành hạ, chẳng hề xem em là con người ... gì mà khác máu tanh lòng chứ? Mẹ và anh với em đâu có quan hệ gì, vậy mà đối với em hết mực thương yêu. Máu mủ ruột rà thì sao chứ? Ai đối tốt với ta với là quan trọng".
Hắn có chút giận, liếc nhìn cô " Không quan hệ gì mà không quan hệ? Mẹ là mẹ của em, còn anh là chồng em"
Tống Tư Duệ không vui bóp lấy cái má của cô "Về nhà xem anh trừng phạt em thế nào"
Cố Giai Lệ đánh vào tay hắn, gật đầu lia lịa "Được được được, về nhà rồi hãy bàn đến. Bây giờ thì em cần đến một nơi"
Hắn quỷ dị nhìn cô, nhếch môi "Tạm tha cho em"
Chiếc xe mui trần đỏ chói lao băng băng trên đường, rất nhanh đã dừng lại trước cổng một biệt thự nhỏ Cổ Giai Lệ bước xuống xe, so với một năm trước thì nơi này bây giờ rất điêu tàn Dòng chảy ký ức ùa về, nơi cô ở 14 năm bây giờ ngay cả một người gác cổng cũng chẳng có