Lúc này, khăn voan được chú rể vén lên, dung nhan mĩ miều rung động lòng người lập tức xuất hiện khiến toàn bộ quan khách bên dưới đều không ngừng khen ngợi
" Bây giờ chú rể có thể..."
Cha xứ còn chưa dứt lời thì hắn đã ôm cô gái trước mặt vào lòng, áp lên đôi môi mọng một nụ hôn Tiếng reo hò vỗ tay bên dưới không ngớt vang lên. Cố Giai Lệ đẩy hắn ra rồi vùi vào lồng ngực lớn đấm đấm vài cái trách cứ
Tống Tư Duệ ôm lấy cô, khoái chí nói với đám người bên dưới khán đài " Vợ tôi ngượng ngùng, mọi người cổ vũ ít thôi"
"Ồ.." - quan khách quái dị cười, cô dâu lại càng thêm xấu hổ
Hôn lễ kết thúc rất nhanh, vì hắn thật sự không muốn vợ mình mệt mỏi. Cô còn đang mang thai, không hợp với không khí sôi động
Bộ váy dài rườm rà lại nặng nề mà cô mặc khiến hắn xót xa vô cùng. Tuy đã lượt bỏ vài chi tiết nhưng nó vẫn không nhẹ đi chút nào. Về đến nhà, Tống Tư Duệ nhanh chóng kéo cô vào phòng cởi bỏ chiếc váy cưới lộng lẫy đó ra
Da thịt nõn nà xuất hiện Cố Giai Lệ khẩn trương dùng tay che đi " Anh ... anh sao lại ..."
Tống thiếu nhìn cô rồi đáp " Em định mặc đến khi nào? Chiếc váy nặng thế này sẽ làm cho em khó chịu, còn có con chúng ta nữa"
Gương mặt cô vốn đã vì trần trụi mà đỏ lên, nghe thấy hắn nói xong lại càng xấu hổ ngượng chín. Vậy mà cứ tưởng ... cứ tưởng ...
Tống Tư Duệ nhếch đôi chân mày, môi mỏng tà mị câu lên. Mái tóc được vuốt keo cẩn thận bị hắn lấy tay cào loạn, từng sợi tóc rũ xuống gương mặt bá đạo không khiến hắn trở nên luộm thuộm mà sự yêu nghiệt lại càng tăng lên " Em ..đang suy nghĩ gì ... bậy bạ, đúng không?"
"Ai ... ai nghĩ bậy chứ?" - Cố Giai Lệ chột dạ
Hắn tiến từng bước chậm rãi đến gần, hệt như mãnh thú bắt gặp con mồi đi lạc. Ánh mắt loé lên tia giảo hoạt, xoáy thẳng vào người trước mặt. Giọng nói nam tính trầm ấm vang lên "Ồ... chẳng lẽ anh nghĩ sai?"
Cô tránh né ánh mắt quái dị kia, nhanh chóng đi vào phòng tắm " Không ... không nói với anh nữa"
Bên ngoài vang lên tiếng cười sảng khoái của người đàn ông. Cô ở trong phòng tắm thẹn thùng chẳng biết nên làm thế nào
Tống Tư Duệ ở bên ngoài tranh thủ thay bộ đồ thoải mái. Trong đầu hiện lên dáng vẻ ngại ngùng lúc nãy của cô, hắn cười trong Thời gian thai kỳ, vợ chồng vẫn có thể quan hệ nhưng vài chuyên gia tâm lý đã nói rằng đứa bé trong bụng mẹ rất có khả năng cảm nhận được điều gì đó Hắn là người rất chú trọng sự riêng tư, vợ chồng thân mật là chuyện của hai người, vẫn là không nên để cho trẻ nhỏ thấy thì hơn
Tống thiếu nhìn về phía phòng tắm đang truyền đến tiếng nước chảy róc rách, tâm mi hạ xuống rồi nâng lên. Đôi môi cười nhạt "Tạm thời ăn chay một năm, sau đó ... Vợ à, em có xin tha cũng vô ích..."
4 năm sau, tại khuôn viên phía sau biệt thự Một cậu nhóc ba tuổi đang nằm dưới đất ôm chiếc máy tính bảng giãy giụa kịch liệt. Tiếng la vang to khiến ai nấy cũng đều nhức đầu, Xích Thố chạy xung quanh dường như đang rất cao hứng
Châu Vỹ dùng điện thoại không ngừng chụp ảnh, miệng liên hồi khen " Cháu trai của bà ngay cả ăn vạ cũng đáng yêu..."
"..." - Tống Tư Duệ xoay sang nhìn mẹ mình bất lực - "mẹ, đừng có chiều hư thằng bé"
" Cháu mẹ thông minh lanh lợi, hư cái gì?"
" Oa oa oa .... hông chẹo âu ... hông chẹo ... huhuhu..."
Cậu bé vẫn nằm trên đất lăn lộn bất chấp, một thân ảnh dịu dàng từ trong nhà bước ra trên tay là một mâm thức ăn thịnh soạn. Cố Giai Lệ đặt lên bàn, nhìn cậu nhóc đang gào thét đe doạ nói "Tống Dực, con nào cái gì?"
Cậu bé lồm cồm ngồi dậy, trong ánh mắt chứa đựng biết bao nhiêu uất ức. Tống Dực giơ máy tính bảng lên, mếu máo " Mẹ nhìn đi..."
Cố Giai Lệ nhìn bức hình cưới mình cùng chồng chụp với mẹ, rồi lại nhìn hạt đậu ba tuổi đang rưng rưng nước mắt thở dài. " Hình cưới của mẹ có gì không ổn? Con muốn đổi mẹ?"
Tống Tư Duệ nghe xong lời vợ mình nói, sửng cồ lên, chạy đến bên cạnh cô rồi hung hăng nhìn con trai " Tống Dực, con muốn tạo phản?"
Nếu muốn đổi mẹ thì xem ra đứa con này hắn phải đích thân chỉnh đốn rồi. Được bà nội chiều chuộng nên sinh hư