Cậu bé mím môi, nước mắt đã sắp chực trào
"Ôi, cháu ngoan của nội" - Châu Vỹ bỏ điện thoại xuống rồi đến bên cạnh ôm lấy bé vào lòng rồi mắng chửi con trai mình
"Con đừng có ý lớn hiếp nhỏ"
Tống Tư Duệ trong lòng không phục, nhìn con trai mình rồi nói "Con giống ai mà mít ướt như thế, mau nín ngay cho cha"
Vừa dứt câu, Cố Giai Lệ đứng bên cạnh đã tặng cho Tổng thiếu một cái lườm toé lửa. Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề
" Đang yên đang lành tự dưng con khóc, nói cho rõ đi"
Tống Dực hít hít cái mũi, chỉ vào bức hình ba người trong điện thoại, giọng nói cậu run rẩy "Ba mẹ cưới nhau mà hông cho con đi- Ba mẹ xấu xấu"
Cố Giai Lệ đến bên cạnh con trai xoa xoa cái đầu nhỏ rồi giải thích " Lúc đó con vẫn đang nằm trong bụng mẹ"
Cô chỉ tay vào bức hình nhỏ giọng an ủi " Con nằm ở đây này, vậy nên đừng có khóc nữa, ngoan"
Tống Dực gật đầu nghe theo, Cố Giai Lệ tiếp tục dỗ ngọt " Đi chơi với Xích Thố đi"
"Dạ"
Lúc cậu bé chạy đến bên cạnh chú chó to lớn hơn mình vui vẻ ôm lấy nó, cô mới thở phào
nhẹ nhõm
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ đến lúc mới đến nơi này lạ lẫm và sợ hãi biết bao. Kẻ được mệnh danh là ác ma thì cứ tỏ thái độ cao ngạo và ghét bỏ, nhưng những năm gần đây hẳn luôn rất cưng chiều cô. Thôi thì cũng xem như lấy công chuộc tội
Đám người làm chó cậy thế chủ từng bắt nạt có khi còn ở Cố gia, Tống Tư Duệ thay cô xử lý không tha một tên nào
Cô nhìn về khoảng không xa xăm, nhớ đến từng chuyện từng chuyện đã trải qua môi mềm khẽ cong lên. Một bàn tay rắn rỏi đặt lên vai, cô nghe thấy âm thanh dịu dàng của hắn " Em lại nghĩ gì thế? Chắc không phải ... chuyện anh từng bắt nạt em đâu ha?"
Cố Giai Lệ cười - " Nghĩ hoài cũng chán"
" Cũng đúng, bây giờ đều là em ngược đãi anh"
Chỉ cần chọc cô không vui thì xác định đi, đêm đó sẽ không được ngủ trong phòng
Tống Tư Duệ ôm lấy cô chặt hơn, thì thầm " Gần đây rãnh rỗi, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới đi?"
" Con còn nhỏ, du lịch gì chứ?" - cô bác bỏ
"Ai nói sẽ cho nó theo?" - Từ lúc mang thai đến nay, mọi sự chú ý của cô đều rơi trên người Tống Dực. Hắn giống như món đồ thừa bị vứt đi. Hiếm lắm mới giao hết các công việc ở Thiên Hạc cho cấp dưới, lên kế hoạch đi chơi cùng VỢ. Cơ hội thế này sao có thể để con trai đi theo chiếm lợi?
Cố Giai Lệ nhìn hắn, có thể thấy được sự ghen tỵ và uất ức nếu được tính bằng thể tích thì có thể chứa đầy cả hồ bơi lớn rồi, thật hết nói nỗi mà " Tiểu Dực là con trai của anh đó, thương yêu nó đi"
"Em xem mẹ có thương anh không?
"..." - Cố Giai Lệ
" Hết cách, truyền thống gia đình rồi"
"..." - Châu Vỹ -"Thôi thôi thôi, cứ đi chơi với nhau đi, tránh để Tư Duệ ngày nào cũng nói bên tai mẹ cướp vợ nó. Để cháu trai ở nhà với mẹ, mẹ lo được"
"Em xem, mẹ cũng đã nói vậy rồi" - hắn thuận nước đầy thuyền
Cô cười rồi nói - " Đi du lịch một tuần"
" Một tháng" - hắn nói
" Hai tuần, không mặc cả nữa"
"Được" - hắn yểu xìu
Cố Giai Lệ nghe theo, nghĩ đi nghĩ lại thì cô chưa từng được đi chơi xa, chỉ quanh quẩn trong thành phố mua sắm với mẹ chồng. Nhân cơ hội này tận hưởng sự đẹp đẽ của thế giới vậy
Họ đi khắp nơi, nhìn ngắm cảnh quan đẹp đẽ. Nhưng đối với Tống Tư Duệ mà nói, thứ xinh đẹp nhất chính là người con gái đang đứng trước mặt. Chỉ cần cô có thể vui vẻ mỗi ngày, hắn nguyện ý làm tất cả
Trên chiếc du thuyền sang trọng đang chạy trên biển, cô gái mặc chiếc váy trắng tinh đứng
boong tàu nhìn ngắm đàn hải âu bay lượn trên bầu trời. Cô tựa đầu lên vai người đàn ông đứng bên cạnh, thoả mãn cười " Thời tiết hôm nay thật tuyệt"
Cổ Giai Lệ bất chợt xoay người, khiến chân đặt lên môi hắn nụ hôn phớt qua. Tổng Tư Duệ cảm thấy đầu môi vẫn còn dư âm, đưa tay lên sờ. Còn chưa kịp đòi hỏi thêm thì cô đã chạy đi mất Đây là lần đầu cô chủ động hôn hắn nha, thật sự không thể bỏ qua được
Tổng thiếu cởi chiếc cúc áo sơ mi trắng, lồng ngực nam tính xuất hiện, hắn cười tà mị rồi lớn. tiếng nói với cô gái đang chạy đi " Anh mà tóm được thì xác định đi, hôm nay em đừng hòng ngủ, mau đứng lại đó"
" Còn lâu" - cô đáp lại bằng một câu ngắn cũn cỡ rồi chạy vào trong thuyền
Người đàn ông đã không còn bình tĩnh, nhanh chóng đuổi theo. Một đêm lãng mạn trên thuyền, đôi nam nữ quấn lấy nhau đến khi bình minh ló dạng cũng chẳng chịu rời Đối với họ mà nói, hạnh phúc chỉ vừa mới bắt đầu
...°°°HOÀN°°°...