-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Sự hô hấp khó khăn khiến khuôn mặt của Vương Hủ đỏ ửng lên. Thứ sức mạnh đè nặng trên cổ đang làm hắn chết dần.
Vương Hủ muốn đẩy đôi tay trắng bệch của nữ quỷ ra nhưng hắn chạm không được, có cảm giác cố nắm lấy không khí vậy. Mắt thấy mình sắp mất đi ý thức, Vương Hủ nhận ra trước ngực nóng lên. Cuộn sách trúc bỗng lóe lên luồng ánh sáng rất chói mắt. Nữ quỷ hét thảm, lập tức buông hai tay ra và lui về phía sau. Vương Hủ ngã ngồi trên đất rồi thở gấp tại đó.
Sau khi thở hổn hển một hơi, hắn lập tức xông về phía nữ quỷ.
Hắn nổi giận, đại não truyền lại cho hắn hai tin tức: Một, nữ quỷ sợ cuộn sách trúc này. Hai, nếu chết ta thì ta phải kéo ngươi theo để làm đệm lót lưng.
Không thể không nói tâm lí trả thù của Vương Hủ rất mạnh. Mặc kệ ngươi là đầu trâu mặt ngựa hay là thần tiên hoàng đế. Dù gì mạng ta đã nát, cùng lắm đồng quy vu tận với ngươi. (1) Lúc này, hắn tự tay nắm tóc nữ quỷ nhưng lập tức phát hiện mình vẫn tóm vào không khí như trước. Thế là trong đầu bèn nảy ra một ý tưởng.
Chỉ thấy Vương Hủ lấy cuộn sách trúc đập thẳng vào nữ quỷ. Cầm cuộn sách trúc trong tay chẳng khác nào cầm đèn pin. Chẳng qua, hắn cảm thấy thuận tay hơn so với cục gạch.
Nhận thấy trên tay có cảm giác đánh trúng, Vương Hủ biết thứ này có tác dụng chạm vào vật không thuộc nhân gian, chắc chắn không phải hàng sơn trại. Trong lòng lại càng tin tưởng cuộn sách trúc là thứ chân truyền từ Quỷ Cốc Tử.
Tuy nghĩ vậy nhưng hắn không hề cầm lỏng tay mà dùng một combo bao gồm các chiêu thức thuộc môn phái “đầu đường xó chợ”. Trong lúc nước chảy mây trôi, ngoài miệng liền nói thêm mấy câu hùng hùng hổ hổ:
“Lớn lên xấu như vậy còn dám chạy đến đây dọa người! Đã vậy còn muốn bóp chết bổn đại gia! Ta mặc kệ ngươi có thuộc "hệ tự nhiên" (2) hay không? Đừng tưởng bở rằng công kích vật lý không có hiệu quả mà cho rằng ông đây sợ ngươi!”
Vì vậy trong phòng xuất hiện một cảnh tưởng quái dị hết sức: Một người cầm đồ vật bằng trúc đánh một con quỷ rơi răng đầy đất.
Giữa lúc Vương Hủ đang đánh đến phát nghiện, khóe mắt chợt nhìn thấy những thứ mà hắn không muốn nhìn thấy. Thì ra có một lão bá "xuyên" nửa người qua cánh cửa rồi tiến vào phòng. Tiếp theo, từ trên tường đến cửa sổ, hơn mười vị "hương thân phụ lão" bắt đầu nhào đến. Chỉ một lúc sơ sẩy thôi, Vương Hủ đã bị dồn đến góc tường.
Hắn bèn giơ Phục Ma Thiên trong tay lên để làm bộ chống đỡ, song chẳng khác nào một người giơ bó đuốc giãy dụa giữa bầy sói cả. May thay, đám hồn ma trên rất kiêng kị cuộn sách trúc, không một con nào dám tới gần mà chỉ đứng yên theo dõi. Điều này khiến hắn cảm nhận được thế nào là "kẻ mạnh rình mồi".
“Này nhóc, hình như ngươi vẫn còn sống thì phải? Nãy giờ có gặp chuyện gì kỳ quái hay không?”
Một giọng nói lười nhác bỗng vang lên trong đầu Vương Hủ.
“Ngươi... ngươi đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy? Mau cứu ta với!”
Vương Hủ gân cổ lên trả lời, đồng thời cuống quít tìm kiếm nơi phát ra giọng nói. Hắn biết giọng nói vừa rồi là của Miêu Gia, bởi vì giọng người này rất khó quên. Nó làm cho người nghe tưởng tượng ra một khuôn mặt chưa tỉnh ngủ.
Với lại, nếu ai gặp phải chuyện quái dị như vậy thì chắc chỉ có mấy gã thám tử “chuyên điều tra những chuyện huyền bí" là đáng tin cậy mà thôi.
“Ồ, ta à? Ta đang ở trong văn phòng thám tử, chiêu này là "Thiên Lý Truyền Âm" (3), có thể khiến âm thanh xuất hiện ở trong óc của ngươi. Ha ha ha, có phải lợi hại lắm không?”
“Lợi hại cái rắm! Ông đây sắp toi đời rồi! Có phải hôm qua ngươi biết chuyện này sẽ xảy ra nhưng cố ý không nói cho ta biết chứ gì? Thay vào đó, ngươi lại nói gì mà bốn giờ chiều để lừa bịp ta.”
“Haizzz, đúng là thanh niên thời nay. Tuy ta còn trẻ nhưng dù gì vẫn lớn hơn ngươi mấy tuổi đấy. Vì vậy, ngươi xưng “ông đây” hơi sớm đó nha. Giờ ta nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi phải nghe cho kỹ vì ta chỉ nói một lần. “
Nói tới đây, Miêu Gia dừng một chút. Vương Hủ rõ ràng nghe thấy âm thanh rít một hơi thuốc lá. Lúc này, lửa đã cháy đến nơi rồi. Ấy thế mà thằng cha Miêu Gia kia vẫn còn bình thản quá.
Mặc dù rất muốn nổi cơn nhưng do chuyện trước mắt có quan hệ đến mạng sống của mình, hắn bèn im lặng nén cơn tức.
Miêu Gia rít thuốc lâu như một thế kỷ, sau đó mới nói:
“Ba giờ sáng hôm nay, ta cảm thấy chỗ ngươi có một linh vật mạnh mẽ thức tỉnh. Thứ linh vật này mỗi khi xuất thế sẽ gây nên chấn động kỳ lạ. Linh vật có linh tính càng mạnh thì chấn động càng rõ ràng, ảnh hưởng càng rộng. Vì số người có linh thức trong thành phố này không nhiều nên ta cho rằng đích thân đến xem là tốt nhất. “
“Kết quả, ta nhìn thấy ngươi đang đào đất ở đằng kia nên nghĩ rằng ngươi được linh vật chọn làm chủ nhân. Thế nhưng, ngươi rất giống một người bình thường, e rằng không chống nổi cuộc truy sát của ma quỷ sau đó mười hai giờ. Do dó, ta quyết định giúp ngươi bằng cách để lại danh thiếp. Nếu ngươi tìm thấy văn phòng thám tử thì sẽ an toàn. Thật đáng tiếc, ngươi không muốn nhận lấy sự giúp đỡ của ta.”
“Thúi lắm! Cái danh thiếp rách của ngươi không có địa chỉ thì ta biết tìm thế nào? Tìm khắp quả đất à?”
“Ha ha, thì ra là vậy, ta hiểu rồi. Giờ ngươi hãy đến bên cạnh cửa sổ và ném cuộn sách trúc ra bên ngoài.”
“Cái gì? Ngươi muốn ta chết đúng không? Ngươi yên tâm, ta cầm nó ở trong tay cũng sắp chết rồi đây. Đợi đến khi thành quỷ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Vì thứ bảo vật này sau khi hiện thế sẽ "kinh thiên địa, khiếp quỷ thần" nên những hồn ma kia không muốn con người đạt được. Chỉ cần ngươi ném thứ đó đi thì bọn chúng không còn lý do để hại ngươi nữa.”
“Được, ta tin ngươi một lần!”
Vương Hủ vừa huơ cuộn sách trúc để dọa đám quỷ, vừa men theo vách tường để di chuyển đến bên cửa sổ. Đến lúc Vương Hủ mở cửa sổ ra thì bỗng một cánh tay từ đâu xuất hiện lôi hắn ra ngoài.
“Không phải ngươi đang ở văn phòng thám tử chó má gì đó sao!?”
Miêu Gia không thèm để ý đến nỗi bực tức Vương Hủ. Sau khi vứt tàn thuốc xuống đất, hắn nói một cách lưu loát:
“Ngươi tin Thiên Lý Truyền Âm ư? Hay do xem Thất Hiệp Ngũ Nghĩa nhiều quá nên thế?”
Hai người chạy thật nhanh đến bên lề đường, Miêu Gia nhảy lên một chiếc Honda rách nát, Vương Hủ ngồi ghế phụ cạnh tay lái. Nhưng khi mà cửa còn chưa kịp đóng, Miêu Gia đã đạp mạnh chân ga.
Xe chạy như bay...
Cảm giác tạm thời an toàn đã khiến Vương Hủ nhẹ nhõm đôi chút.
Vừa thở hổn hển trên ghế, hắn nói:
“Rốt cuộc câu nào trong lời nói của ngươi là sự thật?”
“Ngoại trừ vài câu trêu chọc ngươi thì tất cả đều là thật. Ta thấy sắp bốn giờ mà ngươi còn chưa tới nên mới sang đây xem thử. Tuy ngoài miệng nói ngươi ném thứ đó đi nhưng thật ra chỉ muốn ngươi mở cửa sổ thôi, đừng ném thật à nha. Mà này, ngươi còn giữ danh thiếp của ta không?”
“Cái danh thiếp này không có địa chỉ lẫn số điện thoại liên lạc, ta giữ lại để làm gì cơ chứ? Móa, tại sao lại như vậy?”
Vương Hủ kinh ngạc. Hắn đột nhiên nhìn thấy trên tấm danh thiếp có ghi địa chỉ. Rõ ràng ban đầu ở đây trống không mà?
“À, có lẽ bây giờ ngươi đã thấy được rồi. Ta nghĩ rằng lần tiếp xúc với hồn ma vừa rồi giúp cho linh thức của ngươi thức tỉnh. Và vì ngươi đã có năng lực "linh thị", cho nên... hê hê...”
Nói đến đây, Miêu Gia nhoài người đẩy cửa bên cạnh ghế phụ lái rồi tung chân đá Vương Hủ xuống.
Vương Hủ nào phản ứng kịp, đến khi nhận ra thì xe đã chạy được hơn mười mét rồi. Cũng may ngoài lề đường khu ngoại ô thành phố đều được phủ một lớp cỏ dại thật dày, bằng không ngã sấp với tốc độ cao xuống mặt đường sẽ làm xương cốt của hắn gãy bằng hết.
Chiếc Honda rách nát dừng lại tại một nơi cách đó không xa, Miêu Gia đưa đầu ra ngoài cửa sổ rồi hét thật to cho Vương Hủ nghe:
“Ngươi đã đạt đến trình độ có thể sử dụng linh thị nên ta quyết định cho ngươi một cơ hội. Nếu hôm nay ngươi có thể sống sót đến văn phòng thám tử thì coi như đã thông qua thử thách, ta sẽ đưa ngươi vào nghề săn quỷ, dù sao người trong nghề càng ngày càng ít dần đi.”
Khi Miêu Gia nói hết câu cuối cùng cũng là lúc vừa ngồi lại ngay ngắn.
Châm một điếu thuốc, hắn định đạp chân gia để rời khỏi, nào ngờ nhìn thấy một khuôn mặt đầy máu đến gần đuôi xe qua kính chiếu hậu.
Thì ra đó là bộ dạng của Vương Hủ sau khi bị đạp xuống xe. Vết thương không nặng lắm, chỉ chảy một chút máu trên trán. Song, câu nói của Miêu Gia đã nhen nhóm ý định liều chết của hắn.
Bấy giờ, không thèm để ý đau đớn trên người, hắn lao tới và thành công chồm lên đuôi xe.
“Thật đúng là một kẻ ương ngạnh!”
Miêu Gia mỉm cười.
“Cho ta cơ hội? Lại còn thử thách ta nữa chứ? Ta nói cho ngươi biết, rồi đây ngươi không còn cơ hội để làm việc đó đâu, bởi vì mẹ ngươi sắp nhận được di ảnh và một hộp tro cốt rồi! Đợi ông đây bắt được ngươi...”
Câu chửi còn chưa nói hết, Vương Hủ liền bay lên trời sau một cú Drift ngoạn mục.
Đây là câu nói cuối cùng mà hắn nghe thấy khi ở trên không:
“Nếu hôm nay không tới kịp thì ngươi sẽ chết, hãy cẩn thận.”
-----o Chú thích o-----(1) Đồng quy vu tận, ngọc thạch câu phần: Chết chung một lúc, ngọc đá cùng tan
(2) Hệ tự nhiên là một từ khái niệm chỉ người có năng lực quả Ác Ma, từ này xuất hiện trong truyện One Piece, tức Đảo hải tặc.
(3) Thiên lý truyền âm: Truyền âm thanh ngàn dặm, một vị thư sinh trong Thất Hiệp Ngũ Nghĩa sở hữu kỹ năng này.
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN

10 Tháng sáu, 2018 16:32
tớ biết rồi
nhưng đấy là bản convert
đọc không vào
phải bản dịch cơ

09 Tháng sáu, 2018 23:36
truyện đã hoàn thành, tên khác là quỷ hảm trảo quỷ

06 Tháng sáu, 2018 12:05
ôi chap 23 rợn hết cả người. Mong chap mới quá

05 Tháng sáu, 2018 14:02
cậu cho mk sdt mình nạp thẻ cho. mk đã có thẻ ngân hàng đâu

02 Tháng sáu, 2018 04:42
Thẻ Nạp giờ bị cấm rồi bạn. Bạn có thể nạp qua ngân hàng hoặc chuyển khoản...hoặc pm thẻ cho mình để mình set nhé

31 Tháng năm, 2018 22:10
t cũng muốn giúp vật chất để các bác hoàn bộ này lắm mà cả tuần nay chả thấy ad nào ló mặt cả. ko biết phải làm sao luôn. mà cái chức năng nạp thẻ bị gì ấy, ko tài nào mua vàng đc

31 Tháng năm, 2018 18:45
truyện hay nên các bác cố gắng tiếp tục nhé, nếu có khó khắn gì mong mọi ng post lên group facebook để ae chung tay giúp đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần

30 Tháng năm, 2018 17:01
nhóm dịch để sđt mình nạp tiền cho

30 Tháng năm, 2018 17:01
mình chưa có visa hay thẻ pay

30 Tháng năm, 2018 09:08
còn bao nhiêu con nghiện chưa được tiêm

30 Tháng năm, 2018 09:07
mong nhóm dịch cố lên hoàn thành bộ này

30 Tháng năm, 2018 09:07
cảm ơn nhóm dịch nhiều lắm

30 Tháng năm, 2018 09:04
cảm ơn dịch giả nhiều lắm

30 Tháng năm, 2018 09:02
bộ này không theo khuynh hướng hiện đại như kinh tủng lạc viên. mỗi người cảm nhận khác chứ, với mình bộ này là đáng đọc nhất từ trước đến nay

30 Tháng năm, 2018 09:00
đợi chờ bao lâu cuối cùng cũng có chap mới

29 Tháng năm, 2018 03:41
Bộ Kinh tửng lạc viên logic bao nhiêu thì bộ này cảm giác não tàn bấy nhiêu, cố đọc lần thứ 3,4 rồi mà không nuốt nổi dù rất thích văn phong + thế giới mà lão 3 ngày ngủ 2 nay :(

15 Tháng năm, 2018 12:55
Dịch giả đã dịch tiếp rồi nhé bạn...

02 Tháng mười hai, 2016 22:30
Năm sau mình tham gia dịch truyện này được không?

16 Tháng mười một, 2016 23:06
biết là bận và vất vả nhưng mong ad cố gắng pos truyện nhanh để dân tình được thỏa cơn nghiện. ngày nào cũng vào xem mà không được trích liều nào nản quá

28 Tháng mười, 2016 12:22
đợi ra rùi đọc hihi

26 Tháng mười, 2016 21:39
:( mấy năm r vẫn chưa xong

08 Tháng tám, 2016 20:26
cham qua .cu den khuc hay thi lai het

07 Tháng bảy, 2016 20:20
Truyện này hay thì ra đều đều nha
Chậm quá luôn ý ><~
BÌNH LUẬN FACEBOOK