Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Ly không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà thực lực của nàng tăng mạnh như vậy. Cho nên sau phút giao thủ ngắn ngủi, lúc tách ra, Linh Tôn liền không ra tay tiếp, ngước ánh mắt bí hiểm nhìn nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Ta yếu, cũng sẽ không yếu cả đời! Hiện tại không cần vội, sau này, chúng ta có nhiều thời gian giao thủ!"

Dứt lời, thấy Băng Linh Huyễn Điểu kêu trên đầu, nàng nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, lạnh lùng nhìn Quân Ly, lướt gió bay đi.

Quân Ly sợ sệt nhìn bóng lưng nàng, qua hồi lâu mới chậm rãi giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay vừa giao thủ với nàng lộ ra máu thịt và khớp xương màu trắng. Máu tươi nhỏ từng giọt xuống đất.

Đáy mắt màu đỏ thấm trong nháy mắt ánh lên sát ý lạnh liệt.

"Hoàng Bắc Nguyệt..."

Rời khỏi Công hội lính đánh thuê, Băng Linh Huyễn Điểu bay vào trời cao, người trên lưng không cất tiếng ra lệnh, rốt cục muốn đi đâu?

"Chủ nhân, chúng ta đi đâu đây?" Thấy sắp bay ra ngoài thành, Băng Linh Huyễn Điểu rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, nhìn bàn tay trắng muốt dưới áo choàng màu đen có vết thương rách da thịt, không ngừng chảy máu.

Nàng nhìn một lát, sau đó chậm rãi dùng băng gạc băng bó vết thương rồi nói: "Dừng ở đây đi."

Nơi này sao?

Băng Linh Huyễn Điểu nhìn thoáng qua phía dưới, toàn là ao đầm hoang vu của Nước Tây Nhung. Sau đại chiến lần trước, nơi này vẫn còn vết tích chiến đấu, đặc biệt khi ánh chớp của Mặc Liên cuốn qua, ao đầm liền biến thành vùng đất khô khốc nứt nẻ không một nhành cây ngọn cỏ.

Nơi này chẳng có gì, không biết chủ nhân muốn dừng ở đây làm gì?

Trong lòng Băng Linh Huyễn Điểu mặc dù có nghi vấn, nhưng vẫn yên lặng hạ xuống, xuyên thấu qua từng lớp mây đenbcùng mưa phùn liên miên, chậm rãi thấy rõ ràng phía dưới đất, có hai bóng người một trước một sau đi tới.

Hai người kia bước đi rất thong thả, mặc kệ mưa rơi, ngay cả ô cũng không che, mặc kệ bị mưa thấm ướt.

Hình như nghe được tiếng đập cánh của Băng Linh Huyễn Điểu, người đi phía sau chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc dài tuyết trắng chậm rãi tản ra sau, lộ ra đồ đằng màu đỏ quỷ dị trên mặt.

Đúng là Ma thú Vương tộc của Thành Tu La!

Như vậy, người đi phía trước hắn nhất định là Tu La vương Phong Liên Dực!

Băng Linh Huyễn Điểu kêu xé tai, không lập tức hạ xuống, mà là xoay quanh trên đỉnh đầu hai người, cố gắng nhắc nhở Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt chống tay trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, thân thể xoay tròn từ giữa không trung nhảy xuống, áo choàng vù vù bay múa, trong nháy mắt rơi trên mặt đất, đầu gối khụy một bên, chậm rãi đứng lên.

Nàng rơi xuống trước mặt Phong Liên Dực. Người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện khiến hắn ngẩn ra, hơn nữa Băng Linh Huyễn Điểu xoay quanh trên đỉnh đầu khiến hắn híp mắt lại, bỗng nhiên nhớ tới tràng cảnh tái hiện vô số lần trong mộng.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi xốc mũ áo choàng ra, khuôn mặt thanh lệ chậm rãi lộ ra, mi cong mắt trong suốt, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng chúm chím nhẹ nhàng.

Phong Liên Dực mắt sáng lên: "Quả nhiên là ngươi!"

Trông thấy nàng lại xuất hiện, hắn không kịp chờ đợi bước lên, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên giơ tay ngăn hắn bước tiếp, "Đừng tới đây, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."

Hắn dừng bước, con ngươi màu tím nhạt nhìn nàng thật sâu: "Thương thế của ngươi ra sao?"

"Đã không còn đáng ngại, đa tạ quan tâm." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, liến hắn một cái, thấy sắc mặt hắn vẫn có chút tái nhợt. Trên gương mặt tuyệt sắc có thể làm điên đảo thế gian lờ mờ nhìn thấy bị hành hạ thống khổ.

Vết thương do Mặc Liên tạo thành với hắn mà nói là việc nhỏ, độc của nàng hành hạ hắn là chính.

"Phong Liên Dực, ta là người ích kỷ lại tự phụ. Ta đời này làm sai rất nhiều chuyện, trong đó khiến ta khổ sở nhất chính là từng làm tổn thương ngươi." Nàng dùng ngữ điệu rất bình thản tự thuật, tận lực làm giọng nói bằng phẳng không gợn sóng.

Nhưng hắn vẫn cảm giác trong lòng xúc động, khàn khàn mở miệng: "Ta không trách ngươi."

Trong nháy mắt, hóc mắt Hoàng Bắc Nguyệt đỏ lên, mặc dù cố gắng đè nén, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lệ quang lóe lên, "Ngươi khiến ta áy náy, ta tới ngoài việc muốn xin lỗi ngươi, còn muốn nói cho ngươi biết, ta thật sự thích ngươi, ngươi nói không sai, chúng ta trời sinh hấp dẫn nhau. Cho dù không xuất hiện, nhưng như ánh lửa sáng trong bóng tối, từ nơi xa vẫn nhìn thấy nhau."

Phong Liên Dực sắc mặt vui mừng, đuôi lông mày giãn ra, như ánh mặt trời đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời mưa dầm liên miên vậy. Trong thoáng chốc chiếu sáng tâm tình lo lắng mấy ngày nay.

Mà phía sau Lệ Tà híp con ngươi, tràn ngập nguy hiểm nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

"Trước khi ngươi trở thành Tu La vương, ta và ngươi định thành hôn, đi xa thiên nhai. Mặc dù ngươi không còn nhớ rõ, nhưng ta chưa từng quên!"

Phong Liên Dực bước lại, cầm bả vai nàng, cúi đầu nhìn thật sâu vào mắt nàng "Chúng ta trời sinh hấp dẫn nhau, đoạn tình tuyệt ái thì sao? Ta có thể yêu thương ngươi một lần nữa."

Hoàng Bắc Nguyệt nước mắt liền rơi xuống.

Lệ Tà ở một bên mỉa mai nhìn họ, giống như nhìn thấy chuyện nực cười vậy. Tiểu nữ trẻ này, ngươi cho rằng đoạn tình tuyệt ái chỉ như thế sao? Ngươi quá ngây thơ rồi! Các đời vua của Thành Tu La không biến thành quái vậ nửa người nửa thú là vì sao?

Bởi vì đoạn tình tuyệt ái thật sự ngươi chưa biết, Chờ ngươi nhìn thấy ngươi sẽ biết, Thành Tu La vì sao có thể cường đại như vậy!

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Lệ Tà có chút thâm ý tươi cười, vẻ mặt nàng chậm rãi lãnh đạm.

"Ma thú Vương tộc."

"Tại hạ Lệ Tà." Lệ Tà nhìn nàng một cái, trong con ngươi thâm trầm màu tím hết sức quỷ dị, "Nghe nói Ô Sát bị ngươi bắt, thực lực của các hạ khiến người khác bội phục."

"Trước mặt Ma thú Vương tộc của Thành Tu La, bỉ nhân xấu hổ vô cùng." Lần đầu tiên Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy Lệ Tà, từ trước không biết rằng Ma thú Vương tộc căn bản không phải thú, mà là một người.

Vì sao lại được gọi là "thú" đây? Đại khái có lẽ giống Mặc Liên bị Thánh quân gọi là "mãnh thú" đi. Đều là loại người hung tàn đến cực điểm!

Lệ Tà nói: "Các hạ hẳn biết quy củ của Thành Tu La, ngươi cùng bệ hạ rõ ràng không thể ở cùng một chỗ."

Lệ Tà vừa dứt lời đã bị ánh mắt Phong Liên Dực lạnh lùng đảo đến. Hắn cúi đầu nói tiếp: "Bệ hạ, nếu cô ta đồng ý theo ngài đến Thành Tu La, ngài lập cô ta làm hậu thì có thể ở cùng nhau. Nhưng nếu cô ta yêu thương ngài thì chính là vết xe đổ của Âm Hậu."

"Minh nếu dám động đến một sợi lông của nàng ấy, Trẫm sẽ biến Thành Tu La từ nay về sau không có Ma thú Trừng phạt." Phong Liên Dực lạnh lùng nói.

Lệ Tà không hoài nghi lời hắn, quả thật nếu bệ hạ muốn có thể cho Minh biến mất.

Nhìn hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên: "Ta sẽ không đi vào Thành Tu La."

"Ngươi không đi theo ta sao?" Phong Liên Dực vội vàng nhìn nàng.

"Ta chưa từng nói muốn đi theo ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt ôn hòa nhìn hắn cười, "Dực, nếu vào Thành Tu La mới có thể ở cùng ngươi, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế không phải là phong cách của Hoàng Bắc Nguyệt ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK