Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biện pháp từ từ nghĩ sẽ có.” Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nói với Bội Hương: “Bội Hương, ngươi theo dõi Cầm di nương cho tốt”

“Yên tâm đi Tam cô nương, nô tỳ nhất định làm việc cho ngươi thật tốt!” Bội Hương mừng rỡ nói, có thể được Tam cô nương xem trọng như vậy đó là vinh hạnh của nàng.

Đuổi Bội Hương đi, Đông Lăng có chút lo lắng nói: “Tiểu thư việc hôm nay có phải là hơi lớn không?”

“Ngươi sợ sao?”

“Đông Lăng sợ, nhưng mà chuyện tiểu thư quyết định, Đông Lăng nhất định ủng hộ đến cùng! Chỉ là… thế lực Tiêu gia dù sao cũng lớn như vậy…” Đông Lăng không thể không lo lắng, tiểu thư dù thực lực có mạnh mẽ như thế nào đi nữa cũng không có khả năng cùng một đại gia tộc đối nghịch!

“Tiêu gia? Kỳ thật ta vẫn muốn biết thực lực Tiêu gia đến cùng thế nào. Chỉ là vẫn không có cơ hội, lần này là một cơ hội tốt có thể xem một chút”. Rất nhiều đại gia tộc cũng thích che dấu thực lực, có nhiều cao thủ đều là ẩn dật không muốn lộ diện. Cho nên nếu không cẩn thận tưởng rằng chỉ có mấy người cao thủ chọc lầm vào sợ rằng sẽ có hại.

Nếu như Tiêu gia cũng che dấu thực lực như thế thì nàng cần tốn chút công phu mới đối phó được. Lần này Tiêu Khải Nguyên trốn trở về, nàng muốn xem hắn ứng phó chuyện này như thế nào để nàng có thể xem rõ thực hư của hắn!

“Nhưng mà làm như thế này , có mạo hiểm quá không ?” Đông Lăng không khỏi lo lắng. Đối với Tiêu gia bọn họ hiểu rõ cũng không nhiều, nếu như phía sau Tiêu Khải Nguyên còn có cao thủ khác vậy thì phiền toái rồi .

“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?” Hoàng Bắc Nguyệt ưu nhã cong khóe môi nói. Làm việc mà lo lắng trước sau như vậy thì sao có thể thành việc lớn!

Nàng làm việc trực tiếp nhanh gọn, thích mạo hiểm. Hơn nữa nàng cảm thấy Tiêu Khải Nguyên cũng không có uy hiếp gì!

************** Bắc Nguyệt hoàng triều*************

Thi thể máu chảy đầm đìa còn nằm trên núi giả, tình trạng như vậy giống như đang nhìn chằm chằm vào mọi người. Nhìn cảnh một người chết như vậy cho dù Cầm di nương có kiêu ngạo như thế nào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi bà cùng Tuyết Di nương luôn luôn đối nghịch nhau, nếu bà đi lên khỏi ao sen thì nhất định Tuyết Di nương sẽ dặm mắn thêm muối mà buộc tội bà với Hoàng Bắc Nguyệt

Bà không muốn chết, không muốn biến thành bộ dạng giống như tên gia đinh kia. Bà có thể khẳng định nếu chọc giận Hoàng Bắc Nguyệt thì bà chắc chắn sẽ bị giết chết!

Vào mùa này, trong nước rất lạnh Cầm di nương ngâm mình trong nước lạnh run lên răng đánh vào nhau cầm cập. Mấy nha hoàn đứng cạnh đem bà vây lại nhưng mà tất cả mọi người đều lạnh ôm nhau cũng không khá lên bao nhiêu.

Tuyết di nương đứng ở bên bờ mặc dù so với Cầm di nương tốt hơn một chút, nhưng mà trong tay bà đang cầm cây roi ngựa dùng để giết người, trong lòng đầy sự sợ hãi, so với Cầm di nương cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.

“Phu nhân, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đi rồi nhìn không thấy được ở đây, không bằng đem vật này ném đi.” Hạ Xuân nha hoàn bên người Tuyết di nương cẩn thận nói. Các nàng không có tận mắt thấy Hoàng Bắc Nguyệt giết người, cảm giác sợ hãi tự nhiên so với người Cầm di nương bên kia ít hơn một chút.

“Câm miệng!” Tuyết di nương lạnh lùng quát khẽ, “Mỗi ngày ta dạy các ngươi như thế nào lại không có mắt như vậy? Một tiếng là ‘phu nhân, phu nhân’ là cố ý muốn cho ta bị nha đầu kia bắt được nhược điểm sao?”

“Nô tỳ biết sai rồi… .” Hạ xuân ủy khuất nói, “Nhưng là phu… . Di nương, Tam cô nương gần đây càng ngày càng kiêu ngạo, chúng ta có nên để Nhị cô nương dạy dỗ nàng một chút?”

Tuyết di nương hơi liếc mắt nhìn thi thể còn nằm trên núi giả nói : “Nha đầu kia có thể ra tay giết người sợ là phương pháp quái đi nào đó!”

Về quảng cáo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK