Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Vũ Văn Địch mang theo ý cười thản nhiên, nhưng trong lòng lại kêu khổ thấu trời, nữ nhân này vừa đến gần hắn đã thấy đầu váng mắt hoa, mị thuật quả nhiên không bình thường, hắn phải cẩn thận một chút, không thể phá hủy danh tiếng của Tề vương.

Hoàng Bắc Nguyệt trước đã nói với hắn Ngụy Yên Nhiên có mị thuật, bởi vậy trong lòng hắn có phòng bị, chỉ nhã nhặn uống rượu, nói : “Đa tạ.”

Quyền vương vẫn nhìn bên này, thấy hắn bất vi sở động, trong lòng không khỏi kinh ngạc: Phong Liên Dực lại có định lực mạnh như vậy, không bị hấp dẫn dù chỉ môt chút?

Ngụy Yên Nhiên cũng cảm thấy có chút kỳ quái, mùi hương trên người nàng có chút khác thường, hơn nữa với huân hương cùng vũ đạo vừa rồi, cho dù là nam nhân không gần nữ sắc cũng không có khả năng kháng cự nàng, sao Tề vương lại có thể?

Nàng trời sinh tính tình mạnh mẽ, lại rót thêm một chén rượu, nói : “Tề vương là hậu duệ hoàng tộc, huyết thống cao quý, ngày thường Yên Nhiên không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay khó được, xin kính Tề vương thêm một chén.”

Nàng tới gần, từng đợt hương thơm bay ra, khiến người khác chỉ ngửi thôi đã thấy say.

Anh Dạ công chúa thấy vậy thì tức giận, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, nói: “Không biết xấu hổ!”

Lạc Lạc vội vàng đè lại bả vai của nàng, nói : “Ngươi nhỏ giọng một chút, khiến người khác chú ý thì không tốt!”

Anh Dạ công chúa cắn môi, hận không thể đi tới đem người đàn bà kia xé xác!

Bên này một chút không ổn định mới qua, đột nhiên có một đại thần đứng lên, nói : “Thiên hoàng hậu duệ quý tộc? Ta thấy chưa chắc!”

Một câu nói kia, nhất thời khiến cả yến hội yên tĩnh, ngay cả Ngụy Yên Nhiên cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua người vừa nói .

Hoàng Bắc Nguyệt cũng quay đầu lại, nhìn người vừa nói, là một kẻ hơn ba mươi tuổi, trông có vẻ bạch diện thư sinh, vừa nhìn thì biết đó là loại gián quan, đông đảo ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn không hề e ngại, vẫn mở miệng nói chuyện như cũ.

“Cửu hoàng tử từ nhỏ đã đến Nam Dực quốc, ở đó những mười năm, thời cổ từng có hành vi tráo con tin, qua vài chục năm, việc này không ai nhận ra được!”

“Từ Sưởng, ngươi có ý gì?” Lông mày của Quyền vương nhướn lên, đặt mạnh chén rượu xuống bàn, nó lập tức vỡ nát.

“Vương gia không cần tức giận, từ xưa đến nay, nuôi nhiều gián quan như vậy, không phải chính là làm cho người ta khinh bỉ sao?” Nhã hoàng hậu không để ý nói, từ phục sức đến trang điểm hôm nay đều xinh đẹp động lòng người, cao quý ung dung, chỉ là có Ngụy Yên Nhiên, phong thái của nàng cũng bị kém đi.

Người gọi là Từ Sưởng kia tiến lên trước, quỳ xuống, nói : “Hoàng hậu, Vương gia, từ xưa đến nay trộm đổi con tin nhiều lần xuất hiện, hiện tại tiên hoàng băng hà đã nhiều năm, cũng đã đến lúc nên lập tân quân, sai lầm cực nhỏ cũng không thể có, mặc dù Tề vương có được sự ủng hộ của mọi người, nhưng nếu hắn là kẻ mà Nam Dực quốc phái tới, thì chẳng phải là Bắc Diệu quốc của chúng ta gặp nguy hiểm sao!”

Trước mặt Tề vương mà dám nói như thế, gián quan của Bắc Diệu Quốc, cổ thật là cứng!

Hóa ra hôm nay Quyền vương còn có chiêu này, nếu có thể trước mặt mọi người chứng minh Tề vương không phải hoàng tộc của Bắc Diệu quốc, vậy thì thập nhất hoàng tử chính là người danh chính ngôn thuận thừa kế, mà Tề vương không phục, muốn phản kháng, chính là soán vị mưu nghịch!

Vị trí vừa vặn bị tráo đổi, quả thật là gừng càng già càng cay!

Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Địch ngồi ở ghế trên, lúc này còn có thể bảo trì tỉnh táo, cười nhẹ, Vũ Văn Địch cũng không phải là nhân vật tầm thường đây!

“Từ Sưởng, hôm nay anh hùng khắp nơi đều ở đây, ngươi không được hồ ngôn loạn ngữ, truyền ra, sẽ tổn hại uy danh Tề vương!” Vũ Văn Chiến là người thứ nhất đứng ra, “Tề vương vì Bắc Diệu quốc, sống như tù nhân mười năm, chỉ đổi lại được một câu hoài nghi của các ngươi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK