Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hồng Liên là nữ nhi của Bổn cung, lời nói của nó chính là ý của Bổn cung!" Hoàng hậu đột nhiên mở miệng, lạnh lùng liếc kính vương, người sau lập tức câm miệng "Nghi phi, ngươi phạm tội đại nghịch bất đạo, nếu đồng ý cúi đầu nhận tội thì nể tình ngươi hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, Bổn cung có thể làm chủ cho ngươi toàn thây."

"Ha ha ha ha!" Nghi phi cười to "Hoang đường! Ta không gây chuyện, tại sao phải nhận tội?"

"Đến bây giờ vẫn u mê không tỉnh ngộ, Bổn cung cũng không giúp được ngươi, mưu hại Hoàng thượng là tội lớn, ngươi chết một mình không sao, kính vương vẫn còn trẻ như vậy..."

"Ngươi đừng mơ uy hiếp ta! Ta muốn gặp Hoàng thượng!" Nghi phi điên cuồng hô to.

Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Hoàng thượng đang tĩnh dưỡng, không gặp bất kỳ kẻ nào."

Vừa nói xong, lão thái giám hầu hạ hoàng thượng đột nhiên đi tới nói: "Hoàng thượng truyền Nghi phi cùng kính Vương vào"

Hoàng hậu ngẩn ra, Hồng Liên cùng Chiến Dã cũng kinh ngạc không ngừng.

Mẹ con Nghi phi mừng rỡ, lập tức tránh tay hộ vệ, chạy nhanh vào, lúc đi qua hoàng hậu, Nghi phi nói: "Ta sẽ chứng minh trong sạch với Hoàng thượng, đồng thời cũng sẽ để Hoàng thượng tra ra hung thủ thật sự là ai!"

Hoàng hậu lù lù bất động, sắc mặt càng khó nhìn vài phần, Hồng Liên dìu đỡ sát nàng, thấp giọng nói: "Mẫu hậu không cần lo lắng..."

"Lo lắng cái gì?" Chiến Dã đột nhiên mở miệng hỏi, nói năng trực tiếp, ánh mắt lợi hại.

"Không có gì." Hoàng hậu miễn cưỡng lộ ra nụ cười "Ngươi vừa nói muốn đi tìm ai?"

"Ta từ xa mang về cao thủ, tinh thông thuật luyện dược, lẽ có trợ giúp với phụ hoàng." Chiến Dã vừa nói liền vội vã đi xuống cầu thang.

"Chiến Dã." Hoàng hậu đột nhiên hô một tiếng, Chiến Dã quay đầu lại, đột nhiên một ánh sáng vàng rực rỡ đập vào mặt, như lồng giam kín không kẽ hở thoáng cái khóa lại năng lực của hắn.

"Mẫu hậu?" Chiến Dã khó tin nhìn hoàng hậu, đầu choáng váng tối mịt, hắn vô lực chống đỡ, thân thể mềm nhũn bị hai ám vệ mặc đồ đen đỡ lấy.

"Đưa thái tử điện hạ về nghỉ ngơi." Hoàng hậu uy nghiêm nói.

Ám vệ lập tức mang Chiến Dã rời đi, hoàng hậu xoay người đi vào đại điện, mẹ con Nghi phi quỳ khóc lóc trước long giường, Hoàng thượng nhắm mắt nghe, ngực phập phồng, đã là thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

"Hoàng thượng, ngài làm chủ cho thần thiếp a! Thiếp cho dù to gan lớn mật cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo! Hết thảy đều do hoàng hậu hãm hại! Thiếp tự tay nấu tổ yến, nửa đường bị ả đánh tráo!" Nghi phi khóc kể.

Hoàng đế nghe, chậm rãi mở to mắt, hai mắt mờ đục nhìn về phía hoàng hậu, môi mấp máy "Ngươi có cái gì muốn nói?"

Nghi phi quay đầu, nhìn chằm chằm bà: "Đồ phụ nữ ác độc tâm như rắn rết"

Hoàng hậu liếc bà một cái, thản nhiên cười nói: "Bổn cung không còn gì để nói"

"Chiến Dã đâu?" Hoàng đế ngực phập phồng mạnh một chút.

Kính vương nhân cơ hội nói:"Thái tử vừa rồi sai người bắt mẫu phi cùng nhi thần, việc này khẳng định hắn cũng tham dự! Nhiều ngày hắn biến mất, sợ rằng đã mưu đồ bí mật, không kịp đợi đã muốn làm hoàng đế!"

"Nói bậy!" Hoàng hậu quát "Chiến Dã không biết rõ chuyện này, vừa rồi hắn còn muốn đi mời cao nhân đến trị liệu cho Hoàng thượng."

"Phụ hoàng, không thể tin tưởng hắn! Thái tử bụng dạ khó lường, bất nhân bất hiếu, giang sơn Nước Nam Dực vạn vạn không thể rơi vào tay hắn a!" Kính vương vội vàng nói.

Hồng Liên cười lạnh: "Hừ! Nước Nam Dực trừ hoàng huynh ta thì ai có tư cách leo lên đế vị? Kính vương điện hạ, chẳng lẽ ngươi muốn làm hoàng đế?"

"Ta..." Kính vương nghẹn họng, ngoài mặt đỏ ửng lên.

Hoàng đế thở dốc vài tiếng quát: "Cao công công! Tại sao Bắc Nguyệt chưa tới? Trẫm muốn gặp Bắc Nguyệt quận chúa!"

"Bắc Nguyệt quận chúa sẽ không tới." Hoàng hậu đột nhiên nói.

Hoàng đế ngẩn ra, lập tức mặt lộ vẻ hoảng sợ phẫn hận:"Ngươi, ngươi..."

"Hoàng thượng yên tâm, Bổn cung sẽ không làm gì Bắc Nguyệt quận chúa, Gia tộc Bố Cát Nhĩ sau này là trợ lực lớn nhất đối với Chiến Dã, chỉ cần Bắc Nguyệt quận chúa còn đó, sẽ không sợ Gia tộc Bố Cát Nhĩ phản bội, ta cho dù có chán ghét nha đầu kia cũng không nỡ diệt trừ cô ta!"

Hoàng hậu cười lạnh, chậm rãi đến gần long giường hoàng đế, hôm nay bà bộc phát nhiều năm ủy khuất ẩn nhẫn, như núi lửa bộc phát, uy nghiêm cùng lạnh như băng, mẹ con Nghi phi cũng không dám nhìn thẳng vầng hào quang này!

Hồng Liên tiến lên từng bước, đẩy mẹ con Nghi phi ra.

Nhìn hoàng hậu lộ ra tướng mạo vốn có, hai người này cũng hoảng sợ, không còn kiêu ngạo ngang ngược như trước.

Hoàng thượng đã hấp hối, mà hoàng hậu nắm quyền, bên ngoài đều là kỵ binh đen của thái tử, cùng với hoàng hậu đã sớm bày nhân mã, bọn họ đột nhiên bị biến cố, sao có năng lực chống đối chứ?

Cúi người nhìn hoàng đế nổi giận công tâm, sắc mặt xanh lét, hoàng hậu thấp giọng cười rộ lên, có chút thoải mái.

"Hoàng thượng, nhìn bộ dáng ngươi hiện tại." Gương trong nạp giới giường như đã chuẩn bị sẵn, hoàng hậu lấy ra để trước mặt hoàng đế.

"Chính ngươi nhìn ngươi hiện tại đi, chỗ nào giống Hoàng thượng mà ta quen? Ta hiện tại nhìn ngươi không hề đành lòng, chỉ tự giễu mình ngốc ngếch đau khổ chờ đợi ngươi vài chục năm".

Hoàng đế trợn to hai mắt nhìn chính mình trong gương, hàng năm khuôn mặt thanh sắc mạnh mẽ mập mạp, sau khi trúng độc hốc mắt thâm sâu, môi xanh tím, bộ dáng kia chật vật biết bao nhiêu.

Nhưng hoàng hậu vẫn nhẫn tâm chạm vào nỗi đau hắn:"Không biết trưởng công chúa Huệ Văn thấy ngươi bây giờ có thấy buồn nôn không?"

"Biến!" Hoàng đế không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên giơ tay đập gương xuống mặt đất,"Độc phụ! Độc phụ! Ngươi không xứng nhắc tới hoàng tỷ!"

"Ha ha ha..." Hoàng hậu cười to "Nếu không phải vì đả kích ngươi, ta mới khinh thường nhắc tên của cô ta!"

Hoàng đế kịch liệt thở dốc.

Hoàng hậu nói: "Ngươi cho rằng ả ta là trinh nữ? Ngươi cho rằng ả ta gả cho Tiêu Viễn Trình để thủ thân như ngọc vì ngươi? Ngươi cho rằng ả ta thực sự sinh một nữ nhi cho ngươi? Hoàng thượng, ngươi quá ngây thơ rồi!"

"Câm, câm mồm!" Hoàng đế chật vật nói, suýt không kịp thở.

"Hiện tại ngay cả ngôi vị hoàng đế ngươi đều muốn truyền cho Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi nói trên đời này đứa ngốc nhất có phải chính ngươi hay không?"

Hoàng thượng mở to hai mắt, hai tay đấm mạnh vào ván giường, không muốn nghe, không muốn nghe một chữ nào hết!

Những điều này đều là nói dối, là ả ta ghen ghét, ả ta vẫn ghen ghét hắn cùng hoàng tỷ, bọn họ chỉ vì luân lý đạo đức mới không thể ở cùng, hắn cả đời này vĩnh viễn chỉ có một giấc mộng đẹp như vậy.

Hắn cùng hoàng tỷ mặc dù không ở cùng nhau, nhưng bọn hắn có Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt chính là chứng minh tốt nhất, chứng minh tình yên tuyệt vọng của bọn họ dưới thế tục.

"Bắc Nguyệt cũng không phải con gái của Tiêu Viễn Trình!" Vì chứng minh, Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi nói, hắn tự mình nghiệm chứng, lấy máu nghiệm thân Bắc Nguyệt cùng Tiêu Viễn Trình căn bản không liên quan, nhưng lại dung hợp được cùng hắn!

Hoàng hậu khinh thường nói: "Cô ta đương nhiên không phải là con gái Tiêu Viễn Trình, phụ thân của cô ta tên là Hiên Viên Vấn Thiên, hắn cùng trưởng công chúa Huệ Văn yêu nhau sinh hạ Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi yêu hoàng tỷ cả đời đều chờ người kia trở về..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK