Sắc mặt Tuyết di nương đột nhiên nghiêm lại, thản nhiên cười cười, xoay người vỗ vỗ tay Tiêu Vận: “Vận nhi, việc này không nên hỏi nhiều, mau đi ngủ đi.”
Tiêu Vận bĩu môi: “Ngay cả ta mà nương cũng gạt!”
“Không phải nương muốn dấu diếm ngươi, chuyện này biết rồi, đối với ngươi cũng không có lợi gì.” Tuyết di nương ôn nhu nhỏ nhẹ khuyên, rốt cuộc đem Tiêu Vận lừa đi ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, huân hương lượn lờ trong không khí mùi thơm vẫn nhẹ lan ra bên ngoài.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn chằm chằm Tuyết di nương, chỉ thấy nàng xem gương đồng khẽ vuốt một chùm tóc cười lạnh ra tiếng: “Trường công chúa điện hạ, ngươi thành quỷ cũng không cần trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi mệnh số không tốt!”
Nói xong, Tuyết di nương đứng lên, tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Hoàng Bắc Nguyệt đem mái ngói để trở về, gió lạnh ban đêm thổi tới, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đều như băng lạnh thấu xương, lặng yên không một tiếng động trở lại Dung Nguyệt hiên, Đông Lăng đưa mắt nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, liền hô nhỏ một tiếng: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo choàng đen, bỏ vào nạp giới, lắc lắc đầu, ở bên giường ngồi xuống, uống một ly trà nóng.
“Không có việc gì, Đông Lăng, ngươi biết nhiều chuyện hơn so với ta, nhớ kỹ trước kia, mẫu thân có đắc tội qua người nào lợi hại không? Hoặc là, có kẻ thù gì?”
Đông Lăng không biết nàng tại sao đột nhiên hỏi cái này, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, tuy nhiên tiểu thư nếu hỏi, nàng cũng nói hết những gì mình biết.
“Trưởng công chúa nhân hậu thiện lương, dân chúng trong nước ai cũng yêu quý nàng, thậm chí các cường quốc khác ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, như là Bắc Diệu, Tây Nhung, Đông Ly, đối trường công chúa điện hạ cũng rất yêu thích. Phần lớn cường giả trên đại lục cũng bội phục trưởng công chúa điện hạ , trường công chúa điện hạ có việc, tất nhiên sẽ hỗ trợ. Đông Lăng từ trước đến giờ cũng không nghe nói trường công chúa điện hạ có kẻ thù gì.”
“Như vậy sao?” Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhân phẩm của trưởng công chúa Huệ Văn đúng là rất tốt. Mặc dù nàng qua đời nhiều năm như vậy, khi dân chúng nhắc tới nàng cũng đều cảm kích vô cùng.
Trong trí nhớ hồi nhỏ của nàng, cũng chưa từng có nghe nói qua trưởng công chúa đắc tội qua người nào.
Vậy hôm nay lời nói của Tuyết di nương là ý gì? Là ai hại nàng trưởng công chúa?
Vấn đề này, trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt vẫn rất khó hiểu, cả buổi tối lăn qua lộn lại ngủ không được, sáng sớm hôm sau, đôi mắt gấu mèo mà rời giường.
Chuyện phủ Trưởng công chúa cháy, thái tử Chiến Dã đã giao cho Đình Úy Tự đến xử lý, Đình Úy Tự không dám chậm trễ, sáng sớm liền phái người đến.
Bởi vì là phủ đệ của trưởng công chúa, năm đó Đình Úy Cảnh Trung này là do trưởng công chúa dốc sức tiến cử lên mới có thể ngồi vững vị trí Đình Úy, nếu không lấy loại người ngay thẳng, bướng bỉnh không biết nhún nhường như Cảnh Trung, thì không biết đã đắc tội bao nhiêu người quyền quý mà bị kéo xuống rồi.
Cho nên sáng sớm, Đình Úy Cảnh Trung cũng tự mình đến, sớm muốn thỉnh an Bắc Nguyệt quận chúa.
Trong lòng Tiêu Viễn Trình mặc dù không thoải mái, nhưng Cảnh Trung hắn đắc tội không nổi. Vì vậy cũng chỉ có thể theo cấp bậc lễ nghĩa chu đáo mời đến tiền thính uống trà, cho người đi tới mời Hoàng Bắc Nguyệt ra.
Hoàng Bắc Nguyệt một đêm ngủ không ngon, sắc mặt tự nhiên nhìn không tốt, được Đông Lăng dìu đi ra, thân thể vốn nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu, lại càng có vẻ tiều tụy tái nhợt.
Tiêu Vận nhãn tình sáng lên, trong lòng âm thầm bật cười, thuốc của nương quả nhiên rất lợi hại!
Cảnh Trung là một nam nhân hơn ba mươi tuổi tuấn lãng, vẻ mặt nghiêm túc, thân hình cao lớn, một thân đầy khí chất uy vũ nhiều năm chưởng quản hình ngục (các hình phạt trong ngục).