Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng bước tới, đỡ tộc trưởng Hách Na Lạp lên, nói: “Tộc trưởng, hãy để mọi người đứng lên đi.”
Tộc trưởng Hách Na Lạp cười ha hả, cả mặt hồng hào mà nói: “Già Dạ Chi Vương, đây là lòng thành của con dân bộ lạc chúng ta, xin cứ để bọn họ biểu đạt lòng cảm tạ và tôn kính với ngài.” Nói xong, tộc trưởng Hách Na Lạp xoay người, lùi lại một bước, khom lưng cúi đầu, hô lớn một tiếng. “Phụng ngài vi tôn, Già Dạ Chi Vương!” “Phụng ngài vi tôn!” “Phụng ngài vi tôn!” Trên sơn cốc tức thì vang vọng tiếng hô lớn hừng hực đầy khí thế. Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt cũng có phần xúc động, một cảm giác tự hào trào dâng ra toàn thân, được người tin cậy, dựa dẫm, thứ cảm giác thế này, thật sự rất tốt! Tộc trưởng Hách Na Lạp cười nhìn nàng, nói: “Già Dạ Vương, lần này đã khiến ngài vất vả rồi, mời ngài nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc, xin ngài đại giá quang lâm.” Trước đó phải chạy qua chạy lại mấy ngày liên tục trong rừng rậm, bởi vì một thân một mình, cho nên không làm sao nghỉ ngơi được, mà hôm qua vì để luyện chế những tấm chắn kia, chỉ ngủ một căn giờ, thân thể nàng có làm bằng sắt đi chăng nữa cũng chịu không nổi nữa rồi, lúc này tộc trưởng Hách Na Lạp vừa nói, nàng đúng là cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. “Không thành vấn đề, ta nhất định đến!” Hoàng Bắc Nguyệt hào phóng nói, nhìn những người con trai bị bắt đi đã trở về bên cạnh cha mẹ mình, cũng vui vẻ hơn so với mọi ngày. Dọc đường nàng trở về, cư dân bộ lạc hai bên đường đều tặng cho nàng những thứ tốt nhất mà họ có được, bế đứa trẻ được nàng cứu về tiến đến hôn lên tay nàng tỏ lòng thành kính. Cát Khắc ở phía sau thì mặt mày hớn hở giúp nàng tiếp thu đồ vật, trông bộ dạng đó, có khi còn cao hứng hơn cả nàng nữa. Hoàng Bắc Nguyệt được đưa đến một phòng nhỏ, vừa đặt người xuống giường đã chìm vào giấc ngủ, ở giữa một bộ lạc thuần phác trung hậu này, có thể an tâm ngủ một giấc ngon lành, thành thật mà nói, đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ một cách say sưa đến vậy. Ngay cả Yểm cũng nhịn không được cười mỉa nàng: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đa nghi như thế, lại có thể an tâm ngủ ở nơi xa lạ này, thật sự khiến ta giật mình đấy.” “Nơi này, cho ta cảm giác có thể tháo bỏ tất cả những toan tính đề phòng, không biết là vì sao nữa?” Hoàng Bắc Nguyệt cũng trầm tư mà nói. “Có lẽ có liên quan đến Già Dạ Chi Vương kia.” Yểm lười biếng nói: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Tên Già Dạ Chi Vương đó, có mái tóc đỏ giống ngươi, cũng sử dụng thuật phù chú, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy hắn có quan hệ gì với mình ư?” Lời của Yểm, giống như đang nhắc nhở gì đó. Nhưng nàng hiện giờ thực sự quá mệt mỏi, chỉ mơ màng nghe được vài câu, cũng chẳng biết thiếp đi tự lúc nào. Yểm bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ mong là ngươi tỉnh lại còn nhớ, ta nói chuyện trước nay không nói đến lần thứ hai.” *** Bữa tiệc tối được cử hành ở trên khoảng sân lớn của bộ lạc Hách Na Lạp, tất cả người của bộ lạc đều đã đông đủ, vây quanh đống lửa nướng dê, heo đủ loại, vừa múa vừa hát, còn náo nhiệt hơn những ngày lễ. Hoàng Bắc Nguyệt thay một bộ quần áo như những nữ tử khác trong bộ lạc, loại y phục màu sắc diễm lệ như này, trang sức đi kèm muôn màu muôn vẻ, từng lọn tóc màu đỏ gợn sóng tùy ý buông ở trên vai, những nữ nhi thuần phác kia còn đội cho nàng một chiếc mũ nhỏ tinh xảo bằng bạc, vừa ngồi xuống ở đó, vốn là hơi thở mạnh mẽ, khí phách mỹ lệ, lúc này càng giống một nữ vương, chỉ là không có nữ vương nào tiêu sái hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết như nàng. Cầm một chén rượu lớn, cũng chẳng khác nào những đại hán hào sảng, một hơi uống cạn! Điều này khiến cho đám người Cát Khắc vốn còn lo lắng cho nàng giờ đây lại càng thêm sùng kính bội phục, trong lòng thầm nghĩ: trên thế gian làm sao có thể có một nữ tử chói mắt nhường này đây?