Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết di nương cũng là mới vừa thoa thuốc, yếu ớt dựa vào trong lòng của Tiêu Vận.

Hoàng Bắc Nguyệt đi vào, bà lập tức mở to hai mắt, vội vàng ngồi dậy, chết cũng không nghĩ được ở trước mặt nha đầu này đánh mất hết mặt mũi!

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười, từ nạp giới lấy ra một cái lư hương đưa cho Đông Lăng đốt , nàng tự mình cầm lư hương, mở cửa phòng giam ra đi vào trong.

“Bắc Nguyệt vẫn biết Tuyết di thích huân hương, trong phòng giam này vừa lạnh lại vừa thối, Tuyết di cũng không thể sống quen được, trong lòng Bắc Nguyệt không yên tâm, dù sao Tuyết di từ trước đến giờ đối xử với ta rất tốt.”

Nàng đem lư hương đặt ở trong phòng giam, mở nắp lư hương bỏ một viên đan dược vào, nhất thời, khắp phòng giam đột nhiên nổi lên mùi vị tanh tưởi dơ bẩn khiến người ta ngửi thôi mà cũng muốn nôn mửa!

Trong lư hương toàn là than đen, châm chút lửa thì khói dày đặc bốc lên khiến người hít phải không ngừng ho khan.

“Ngươi làm gì vậy? Chỉ với cái lư hương này mà ngươi cho rằng có thể làm khó ta sao?” Tiêu Vận đứng lên, tung một cước ra muốn đem lư hương đá bay, nhưng một cước này giống như đá vào thiết bản, đau đến nàng muốn ứa nước mắt.

“Ngươi…” nàng hoảng sợ nhìn cái kia lư hương, Hoàng Bắc Nguyệt này ở lư hương lại bố trí nguyên khí cấm chế!

Điều này sao có thể? Chỉ có triệu hoán sư mới có thể bố trí nguyên khí cấm chế, hơn nữa phải ít nhất là triệu hoán sư ngũ tinh gia tăng cấm chế mới có thể làm khó được nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt không phải chỉ là chiến sĩ sao? Hoàng kim chiến sĩ mặc dù lợi hại, nhưng thủy chung chỉ là chiến sĩ!

Lúc trước, bản thân Tiêu Vận là triệu hoán sư nên vẫn còn cảm thấy có chút hơn người, nhưng là hiện tại… .

Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường nhìn nàng một cái, đúng là đồ ngốc không có đầu óc!

Nàng cũng không nhìn tới vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Vận, chỉ nhìn Tuyết di nương, thản nhiên cười: “Tuyết di thích cái mùi này không?”

“Khụ khụ…” Tuyết di nương suy yếu ho khan, ngửi mùi vị này, mày đột nhiên dựng đứng lên: “Mùi vị kia…”

“Ở trong lư hương ta bỏ thêm một viên nhất phẩm Hủ Huyết đan nhất phẩm, nhất phẩm dược tính cũng không mạnh mẽ, mùi vị bốc lên, hít vào người trong thời gian dài, thân thể chậm rãi hư thối rữa nát từ trong ra ngoài, ngay cả xương cũng có thể hủ hóa, cuối cùng biến thành một vũng máu loãng.”

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không đổi sắc giải thích, sau đó chậm rãi đi ra bên ngoài phòng giam, Đông Lăng vội vàng cầm cây quạt ở chung quanh phẩy phẩy.

“Ngươi thật ác độc!” Tiêu Vận kêu to, đột nhiên lao tới, muốn cùng Hoàng Bắc Nguyệt liều mạng.

Trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt sắc lạnh chợt hiện, cười lạnh lui xuống từng bước, thân hình trong nháy mắt lóe lên, vọt đến phía sau Tiêu Vận, một chưởng bổ vào gáy nàng, đem nàng đánh cho hôn mê.

“Vận nhi!” Tuyết di nương bò đến.

“Yên tâm, nàng là Nhị tỷ tỷ của ta, ta sao có thể giết nàng?” Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn Tuyết di nương vẻ mặt trắng bệch.

Tuyết di nương ngẩng đầu, âm lãnh nhìn nàng cười: “Hừ! Hoàng Bắc Nguyệt, nhiều năm như vậy ta thật sự là xem thường ngươi! Tuy nhiên ngươi cũng chớ đắc ý, ngươi cho rằng giết ta, ngươi liền có thể sống yên ổn sao? Không mất bao lâu, ngươi cũng sẽ đến Địa ngục gặp mẫu thân ngươi!”

Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc nhìn bà, cảm thấy bà có chút đáng thương, đến bây giờ còn mơ mộng hão huyền, tưởng rằng có thể kéo nàng làm đệm lưng.

“Tuyết di, chắc ngươi không biết, thể chất của ta là bách độc bất xâm, thật đáng tiếc, ngươi tính toán nhiều năm như vậy đều mất trắng rồi.”

Tuyết di nương khiếp sợ nhìn nàng: “Ngươi, ngươi sao có thể…”

“Sao ta biết được à? Mỗi ngày ngươi đưa thuốc cho ta, dược liệu trong thuốc là độc dược mãn tính, ngày ngày phá hỏng thân thể, ngày hôm qua ngươi rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu hạ dược mạnh hơn .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK