Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cận chiến, cần chú ý kĩ xảo và sức mạnh, nàng chiến đấu rất thành thục, nhưng thực lực không đủ, lại bại bởi hắn!

Vết thương trên bụng bị xé rách đau đớn, không nghĩ đến sẽ bị hắn mạnh mẽ đánh lên bụng, trong nháy mắt sự đau đớn kịch liệt suýt nữa làm cho nàng mất đi ý thức, đang trong lúc nàng phận tâm thì bị hắn bắt được một bên vai, tay kia liền hướng tới mặt nạ trên mặt nàng!

“Ta vẫn chưa thua đâu!” Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng cắn răng một cái, trong cổ họng tràn lên mùi vị máu tươi mạnh mẽ đem toàn bộ nuốt xuống, nâng tay ngăn cản thế của Phong liên Dực, đồng thời thân thể xoay tròn cúi người, liền theo cánh tay hắn luồn lại phía sau!

Phong Liên Dực mỉa mai nhếch miệng, đối với hành động giãy dụa này của nàng có vài phần yêu thích, lại cảm thấy rất tốt, cười một cái.(#Ân : tỷ ơi Phong Liên Dực cũng đã đổ, hiện tại ngay cả Tu La vương tỷ cũng muốn hốt nốt sao?!)

Thực lực chênh lệch đã rõ ràng, nàng vĩnh viễn không có khả năng thắng, lại còn muốn lừa mình dối người tiếp tục chiến đấu.

Muốn chết sao?

Hắn có thể thành toàn cho nàng!

Hoàng Bắc Nguyệt vòng tới phía sau hắn, trong nháy mắt Phong Liên Dực cũng chợt xoay người, một chân đá đi, trúng ngay phần bụng bị thương của nàng, cả người nàng lập tức bay về phía sau, đập thật mạnh lên thân cột, sau đó ngã trên mặt đất.

Lúc này, máu trong cổ họng cũng không thể nuốt xuống nổi nữa, một ngụm phun ra, hình như bên trong nội tạng cũng đang bị vỡ nát.

Nàng chống một tay trên mặt đất, chậm rãi đứng lên, máu tươi từ phía dưới mặt nạ từ từ chảy xuống áo.

Con ngươi màu tím của Phong Liên Dực lãnh đạm, nhìn nàng giống như nhìn con mồi ở trên tay.

“Ngươi thua.” Chậm rãi hướng nàng đi tới, lúc cúi đầu xuống, thấy trên vạt áo màu trắng của hắn, có dính một ít máu, màu đỏ tươi chói mắt, khiến hắn sợ run một chút.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh nói: “Ta thua.”

“Trên người ngươi bị thương?” Phong Liên Dực ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trên mặt nạ quỷ kì dị của nàng, chậm rãi di chuyển tới phía trên bụng vừa rồi bị hắn đá trúng.

Trên bụng đã có một vòng vết máu rất rõ ràng, bởi vì quần áo của nàng màu đỏ, cho nên thời điểm bị máu tươi nhiễm vào, vải dệt kia liền biến thành một màu đỏ yêu dị.

“Vết thương không tính là gì, thua chính là thua, ta nhận.” Hoàng Bắc Nguyệt quỳ một gối xuống trên mặt đất, nàng đã không còn sức lực để đứng lên , bất đắc dĩ thê lương lắc đầu nói “Xem ra, ta không lấy được giải dược.”

Nhìn đến thái độ rộng lượng phóng khoáng của nàng, Phong Liên Dực đối với nàng cũng sinh ra một chút khen ngợi.

Hiện tại nàng đang đối mặt với Vương của Tu La thành, trong lòng nàng chắc chắn rất rõ ràng, nhưng vẫn có can đảm khiêu chiến hắn, chỉ có một kết quả là thua.

Thế nhưng trên cơ thể nàng vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững như vậy, không có một chút sợ hãi nào toát ra cả.

Nàng dám mang theo vết thương nặng như vậy vẫn tới thách đấu với hắn, chỉ sợ đã sớm đoán được kết quả này rồi, vậy vì sao nàng còn muốn đến? Nàng không sợ chết? Hay nàng nhất định phải lấy được thuốc giải đi cứu người?

Tính cách ương ngạnh cứng cỏi, người như thế, nếu ở lại Tu La thành, bồi dưỡng thật tốt, về sau nàng nhất định sẽ rất xuất sắc.

“Có một cách, có thể khiến ngươi lấy được thuốc giải.” Phong Liên Dực phá lệ khai ân nói.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, “Cách gì?”

“Ta rất yêu thích ngươi, nếu ngươi đồng ý gia nhập Tu La thành . . .”

“Không có khả năng!” Không chờ hắn nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt đã không khách khí cắt ngang lời của hắn, cho dù là Tu La vương, nàng cũng không cho một chút mặt mũi nào, nói: “Tu La thành này, là nơi ta rất chán ghét!”

Phong Liên Dực cũng không tức giận, nhưng trong con ngươi màu tím, hơi hơi hiện lên một tia tàn nhẫn “Vì sao?”

“Bởi vì, nhà của ta bị Tu La thành phá huỷ, hắn khiến cho ta lại một lần nữa phải nếm mùi vị bị phản bội!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK