Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng chậm rãi lui đến bờ thâm cốc, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, nóc đại điện bay lên, vô số ánh sáng đỏ đổ xuống, chiếu sáng cả tòa thâm cốc!

Gió bão tàn phá bừa bãi, cả sơn cốc như bị gió bão cuốn vào Địa ngục!

Cách đó không xa Yểm đánh với Lệ Tà cảm nhận được ánh sáng đỏ liền lắp bắp kinh hãi, động tác hơi ngừng lại, suýt bị Lệ Tà đánh trúng.

Một hồi chiến đấu vừa rồi, Lệ Tà không hề ở thế hạ phong với Yểm, xem ra Tu La vương bỏ qua viện ái trở nên rất mạnh, thực lực Ma thú Vương tộc cũng theo nước lên thì thuyền lên.

"Chuyện gì vậy?" Nhìn biến cố trong đại điện, Yểm giật mình hỏi.

Lệ Tà âm trầm cười "Xem ra, lần này Quân Ly vì mỹ nhân mà bị tổn thất nặng."

Nghe vậy, Yểm không do dự, bay về chỗ ánh sáng đỏ nổ lên, vừa tới gần, một bóng dáng màu đen cũng cấp tốc từ bên trong bắn ra.

Hắn tay mắt lanh lẹ bắt được bóng dáng màu đen, nhất thời ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.

Cúi đầu nhìn bóng dáng không phải Quân Ly thì là ai? Bị hắn bắt được trong nháy mắt, Quân Ly cũng phun một ngụm máu ra, xem ra bị thương không nhẹ.

Theo đuôi Quân Ly từ ánh sáng đỏ xuất hiện, Phong Liên Dực cũng cách bọn họ không xa, lạnh lùng nhìn hắn, khóe mắt liếc đến Hoàng Bắc Nguyệt, nhìn sâu nàng một cái.

Cái nhìn kia bao hàm nhiều tin tức, nhìn như lạnh lùng nhưng lại tức giận, dường như có ý lạnh muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.

Hoàng Bắc Nguyệt run rẩy, không nhìn vào ánh mắt của hắn, vội vàng đi xem Quân Ly.

Hắn bị thương nặng như vậy, hơn phân nửa là vì nàng hạ độc, nếu không, với thực lực của hắn, sao có thể bị bại chật vật như vậy.

"Hắc tử, ngươi thật vô dụng! Tiểu mỹ nhân không chịu cho ta coi như xong, bây giờ còn muốn đại nhân bảo vệ ngươi, ngươi nói, ngươi cho đại nhân lợi lộc gì?"

Nhìn Quân Ly bị thương nặng như vậy, Yểm lập tức ý thức đây là cơ hội tốt để cò kè mặc cả, cũng mặc kệ giờ phút này thân hãm trong hiểm cảnh, mang theo một của nợ còn bị bao vây, chỉ biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

"Ít nói nhảm!" Quân Ly trầm giọng nói, ngẩng đầu thấy Hoàng Bắc Nguyệt cách đó không xa, ánh mắt đỏ như máu trở nên vô cùng sâu thẳm.

"Hắc hắc! Không bằng sau này để ta làm lão đại đi!" Yểm hăng hái bừng bừng nói.

"Yểm, chết đến nơi mà ngươi còn có tâm tư đùa giỡn." Lệ Tà châm chọc mở miệng.

Yểm hừ lạnh một tiếng "Ai chết còn chưa biết!" Đột nhiên giương giọng "Thiên Quỳ, ngươi đứng ở bên nào?"

"Ta chỉ nghe lệnh Vương Tỉ!" Thiên Quỳ lạnh lùng nói.

"ha ha, hắc tử, mau đưa Vương Tỉ ra" ánh mắt Yểm sáng lên, nói một câu thỏa mãn.

Sắc mặt Thiên Quỳ trở nên vô cùng khó coi, mà Quân Ly cũng ho một tiếng nói: "Vương Tỉ ở trong tay Hoàng Bắc Nguyệt."

"Cái quái gì?" Yểm chớp chớp mắt, nam nhân tướng mạo yêu nghiệt bắt đầu ra vẻ đáng yêu, tạo ra lực sát thương vô hình.

Nếu Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở trước mặt hắn, nhất định sẽ không nhịn được mắng hắn: hỗn đản ra vẻ đáng yêu thật xấu hổ a.

"Thối hắc tử! Ngươi dĩ nhiên trúng mỹ nhân kế!" Hồi lâu sau, Yểm mới phát ra tiếng gầm giận giữ kinh thiên động địa, hận không thể dùng một cái tát mà đập chết nam nhi đang bị hắn dùng sức dìu đỡ.

Lập tức kéo Quân Ly lui về phía sau, sau đó trong tay ấn quyết biến ảo, một luồng khói đặc tanh hôi bốc lên, Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương đột nhiên xuất hiện gần chỗ hắn cùng Phong Liên Dực.

Yểm liếc nhìn Lệ Tà, thân thể thoáng một cái, đột nhiên đánh tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.

"Xú nha đầu! Mỗi lần đều làm hỏng chuyện tốt của đại nhân! Dứt khoát giết ngươi là xong!"

Hoàng Bắc Nguyệt cầm Vương Tỉ trong tay, nhìn thấy cử động của hắn chỉ ảm đạm cười liền trầm giọng nói: "Thiên Quỳ! Lấy Vương Tỉ ra lệnh, ngươi ngăn trở hắn!"

Thiên Quỳ dù vạn lần không tình nguyện, nhưng nhìn thấy Vương Tỉ thoáng hiện hoa quang cũng buộc phải nghe lệnh, bóng dáng vừa động đã nhanh chóng đi tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, mở ra kết giới ngăn Yểm ở bên ngoài!

Yểm hổn hển đạp một cước vào kết giới, mang theo một tên trọng thương tác chiến đâu dễ dàng như vậy?

Nhìn Yểm bị chọc giận, Hoàng Bắc Nguyệt cười rộ lên.

"Ngươi đừng đắc ý!" Thiên Quỳ lạnh lùng quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng "Vương Tỉ ra lệnh, ta không phải lần nào cũng nghe!"

"Chỉ cần lúc này có thể nghe là tốt rồi." Hoàng Bắc Nguyệt cười khẽ, nhìn thấy trình độ biến thái của Thiên Quỳ, nàng đại khái có thể phỏng đoán Ma thú địa ngục này ở trong hồ máu nhất định là dùng một loại phương thức tiến hóa để trưởng thành.

Ả đã một trăm năm không ra khỏi hồ máu, hiện tại xuất hiện, sợ rằng Vương Tỉ hơn một trăm năm trước không hiệu quả trăm phần trăm với ả.

Một khi sức mạnh tiến hóa của ả vượt qua Vương Tỉ, nàng khó có thể nhẹ nhàng ra lệnh cho Thiên Quỳ như vậy.

Đạo lý kia Thiên Quỳ hiểu hơn so với nàng, bởi vậy ánh mắt nhìn về phía nàng mới nặng nề sát khí như vậy!

Cúi đầu nhìn Vương Tỉ trong tay, từ lúc bắt được Vương Tỉ, nàng chưa thực sự nhìn kỹ thần vật có thể ra lệnh tuyệt đối này.

Lật một mặt Vương Tỉ qua, nhìn thấy đồ án khắc phía trên, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên ngơ ngẩn, một cảm giác kinh động hơn cả giật mình xuất hiện trên mặt không hề bị che giấu.

Đồ đằng? Không, là hoa văn bùa chú!

Vì sao trên vương tỉ của Thành Tu La có hoa văn bùa chú!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK