Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh Dạ chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, cổ họng như bị nghẹn lại, "Ngươi đã sớm biết...?"

"Ừ." Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn tiếp tục giấu diếm, dù sao giấy cũng không gói được lửa, một ngày nào đó Anh Dạ sẽ biết.

Nàng thích Hi Hòa cô cô, kỳ thật không thấy ai tốt như vậy. Giờ tình cảm mười mấy năm qua thừa nhận bị phá vỡ, nàng sao chịu được?

Nàng có thể tiếp nhận Hi Hòa cô cô không ôn nhu thân thiết giống bình thường, bởi vì ở bên ngoài, Công chúa Hi Hòa là tướng lĩnh, phải nghiêm khắc thì người khác mới phục tùng.

Nhưng nàng sao có thể tiếp nhận Hi Hòa cô cô cùng quyền thần địch quốc cấu kết với nhau? Còn nửa đêm làm chuyện.... đáng xấu hổ!

Điều này như sỉ nhục nàng, sỉ nhục tôn nghiêm của nước Nam Dực!

Thân là công chúa, nàng chưa bao giờ dám có hành động nhỏ nào làm tổn hại đến uy nghiêm của Nước Nam Dực, nhưng Hi Hòa cô cô sao có thể....

"Anh Dạ...." Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng.

Công chúa Anh Dạ gắt gao nắm tay, đột nhiên chạy nhanh về hướng sân của Công chúa Hi Hòa.

"Công chúa!" Tào Tú Chi hoảng sợ, đầu óc nhất thời nóng lên, liền ôm phía sau nàng, "Bình tĩnh một chút đi!"

Hoàng Bắc Nguyệt cũng bị cử động của nàng dọa sợ, trong lòng biết Anh Dạ không thể tiếp nhận được sự thật như vậy, muốn tìm Công chúa Hi Hòa để hỏi rõ ràng.

Nhưng lúc này sao có thể đi hỏi chứ?

"Đi vào rồi nói." Hoàng Bắc Nguyệt xoay người vào phòng ngồi xuống, sau một lát Tào Tú Chi cũng mang Công chúa Anh Dạ vào.

"Tại sao không nói sớm cho ta biết?" Công chúa Anh Dạ nghẹn ngào nói, đả kích này không nhỏ đối với nàng.

Hôm nay liên tiếp bị đả kích, chẳng trách nàng sẽ kích động.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nói: "Lúc ấy ta chưa xác định rõ, không dám nói lung tung."

Anh Dạ trầm mặc một hồi, xoa dịu cảm xúc mới nói: "Sao ngươi lại phát hiện ra?"

"Ta vẫn cảm thấy mẫu thân chết rất kỳ quặc"

"Sẽ không...!" Chưa dứt lời, Công chúa Anh Dạ hô to, "Hi Hòa cô cô sẽ không làm ra chuyện..."

Nói đến vế sau đã dần dần không nắm chắc, Anh Dạ kinh ngạc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, thì thào nói: "Không thể nào."

"Ta chỉ hoài nghi mà thôi, có lẽ thật sự không thể." Hoàng Bắc Nguyệt nói, nàng cũng không muốn tin, nhưng Công chúa Hi Hòa không có điểm nào khiến nàng tin tưởng.

Anh Dạ khóc nức nở hai tiếng, mới nói: "Hoàng tổ mẫu nói đúng, Nước Nam Dực chúng ta thật sự nợ ngươi rất nhiều."

Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng nghĩ, quả thật nợ Bắc Nguyệt quận chúa khi còn tại thế rất nhiều. Nhưng từ lúc nàng tới đã từ từ đòi lại từng thứ về rồi.

Những thứ này đều là bồi thường cơ hội tái sinh mà Trưởng công chúa Huệ Văn cùng Bắc Nguyệt quận chúa cho nàng mà thôi. Có thể trọng sinh ở thời đại này, nàng rất may mắn.

Anh Dạ rất khó xử, không nói thêm gì liền rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng để người khác theo dõi nàng, không để nàng đi nháo sự với Công chúa Hi Hòa, nếu không mọi chuyện sẽ bị lộ.

Trước đó, nàng nghĩ lộ tẩy cũng không sao, nàng cùng Anh Dạ đều là người trong hoàng thất, được Công chúa Hi Hòa nhìn từ nhỏ mà lớn lên, biết các nàng đi theo, cùng lắm Công chúa Hi Hòa trách cứ đôi lời mà thôi. Nhưng sau khi xảy ra sự tình hôm nay, nàng không còn muốn lộ tẩy.

Sau này làm việc, còn càng phải cẩn thận hơn mới đúng.

"Chủ nhân, thương tích thế nào rồi?" Bọn họ sau khi ra ngoài, Nến Đỏ lập tức lo lắng hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt giựt quần áo bên ngoài ra, vết thương trên vai vốn lưu lại nguyên khí phong đã trực tiếp bị nàng dùng dao xẻo xuống, sau đó dùng băng giá làm đông cứng lại, ngăn cản máu chảy xuống.

Nến Đỏ chứng kiến giật nảy mình, hung hăng nuốt nước miếng, đây là có bao nhiêu dũng khí mới có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy?

Nàng nhìn cũng cảm giác đau đến khó tin.

"Chủ nhân, sao người lại vô tình với chính mình như vậy?" Nến Đỏ vừa rơm rớm nước mắt vừa băng bó vết thương lại.

"Không sao." Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt rất yếu ớt, tuy nhiên trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tránh được một kiếp là tốt rồi. Tuy nhiên Người của Thành Tu La sẽ không từ bỏ ý đồ nhanh như vậy.

Bọn họ cảm giác Người đeo mặt nạ quỷ vào dịch quán, vậy sau này khẳng định sẽ mỗi ngày coi chừng dịch quán. Sau này muốn hành động gì cũng bất tiện.

"Ngụy võ thần vào phòng Công chúa Hi Hòa lúc nào?" Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới sự tình hôm nay, liền hỏi.

Nến Đỏ vẫn theo dõi sát Công chúa Hi Hòa, bởi vậy nói: "Không lâu trước khi chủ nhân trở về, Ngụy võ thần liền len lén ẩn núp tiến vào. Hình như hắn có tranh chấp với Công chúa Hi Hòa, ta nghe như là cãi nhau. Tuy nhiên Ngụy võ thần rất cẩn thận, ta không thể tới gần, cho nên không nghe rõ."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn dáng vẻ hôm nay cũng biết Ngụy Võ thần cùng công chúa Hi Hòa không vui.

Thấy Nến Đỏ băng bó xong vết thương cho mình, thu dọn băng gạc đầy máu cùng quần áo lại, Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đè lại tay nàng, ghé vào tai nói mấy câu.

Nến đỏ ngẩn ra, lập tức gật đầu: "Chủ nhân yên tâm, cứ giao cho ta".

Hoàng Bắc Nguyệt yên lòng dựa vào nệm êm. Nàng rất yên tâm giao việc cho Nến Đỏ. Nha đầu này là do Hiên Viên Vấn Thiên bồi dưỡng ra, chờ nàng ở Biệt Nguyệt sơn trang,, hơn nữa là thần thú duy trì Vạn Thú Vô Cương. Giữa bọn họ mặc dù không có bản mệnh khế ước, nhưng vẫn liên hệ sống chết với nhau.

Nàng gặp chuyện thì Nến Đỏ cũng sẽ hóa hồn, trở thành ma thú. Mà Nến Đỏ gặp chuyện, nàng cũng sẽ mất đi sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương.

Cho nên trong ba nhân tố liên lụy lẫn nhau, nàng tuyệt đối tín nhiệm Nến Đỏ.

Sau khi Nến Đỏ rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng yên tâm nhắm mắt lại. Nhưng vết thương trên vai đau âm ỉ giày vò, nhắm mắt lại liền cảm thấy cực kỳ thống khổ.

Nàng chợt nhớ tới Phong Liên Dực, kịch độc trong tim cũng mỗi ngày đều giày vò hắn.

Nàng tự hỏi đây là báo ứng hay trừng phạt. Hôm nay nghe Anh Dạ nói, trong lòng nàng có chút cảm giác áy náy.

Hắn bị bức bách sao?, chỉ có lý do này mới giải thích được hắn phản bội mà trở thành Tu La Vương đoạn tình tuyệt ái.

Nàng rất muốn tin tưởng Anh Dạ. Trong lòng công chúa luôn hướng về hắn. Nhưng lý trí một lần nữa lại bình tĩnh thanh tỉnh nhắc nhở: Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi không thể để mình lún sâu vào. Hắn đoạn tình tuyệt ái, cho dù có nỗi khổ tâm nhưng sau này cũng không tránh được. Ngươi không cứu được hắn, cho nên đừng khiến bản thân rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên việc gì đã qua thì cho qua đi.

**** Bắc Nguyệt hoàng triều*****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK