Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Triệt đứng ở trên lưng Hồng Chu, một thân quần áo màu đỏ chói mắt, cười ha hả nói: “Tiểu tặc! Biết sự lợi hại của ta rồi chứ, dám trộm đồ vật của nhà ta, ta còn nghĩ rằng ngươi giỏi lắm cơ đấy!”

Tiêu Trọng Kỳ ‘phi’ một tiếng, nôn ra một búng máu từ trong miệng, trong lòng bị kìm nén đến phát tức!

“Mẹ nó, ai thèm đồ vật gì của nhà ngươi!”

“Hừ! Ngươi cứ mạnh miệng đi! Hôm nay không trả lại đồ vật đó, thì cũng đừng hòng còn sống mà đi xuống lôi đài!” Tiết Triệt nảy sinh ác độc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

“Ca ca đừng đánh!” Phía trước lôi đài vang lên tiếng khóc mềm mại của một cô gái.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thấy là mấy tiểu thư thiếu gia của Tiêu gia, người đang khóc chính là Tiêu Nhu, nàng và Tiêu Trọng Kỳ đều là do Cầm di nương sinh , gần gũi từ nhỏ, giờ thấy Tiêu Trọng Kỳ bị đánh thành như vậy, sợ rằng sẽ bị đánh chết, nên sợ đến khóc lên .

Tiêu Vận đứng một bên mím môi, nhìn thấy người nhà mình sắp bị đánh chết, nàng cũng thấy mất hết mặt mũi!

“Nhị tỷ tỷ, van cầu ngươi cứu ca ca ta đi.” Tiêu Nhu khóc cầu khẩn Tiêu Vận.

“Ta có biện pháp nào chứ?” Tiêu Vận lạnh lùng bỏ tay nàng ra, “Tiết Triệt là triệu hoán sư tứ tinh, còn có Hồng Chu mười một cấp, ngươi hãy cầu phúc cho ca ca ngươi đi!”

Sắc mặt lạnh lùng vô tình như thế, khiến cho Tiêu Nhu còn nhỏ tuổi sửng sốt.

Từ trước nàng đã biết mẫu thân của mình luôn đối đầu cùng Tuyết di nương, nhưng mà cùng là tỷ muội trong nhà, nàng luôn nghĩ sẽ có huyết thống thân tình, nhưng giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng mới biết được căn bản huyết thống không tính là cái gì!

Tiêu Nhu khóc đến hai mắt đỏ bừng được nha hoàn bên cạnh nâng đỡ, mềm yếu đứng cũng không vững.

Hoàng Bắc Nguyệt đứng phía ngoài đám người vài bước, lạnh lùng nhìn, Đông Lăng hừ nhẹ một tiếng: “Nếu nàng đến van cầu tiểu thư, có khi còn có tác dụng, cầu Tiêu Vận, đúng là chuyện cười!”

“Kỳ thật cầu Tiêu Vận cũng không có sai, Thiên Tuyết Miêu của nàng ta mặc dù không thể chống lại Hồng Chu, nhưng mà cứu Tiêu Trọng Kỳ cũng không phải việc gì khó. Nhưng nếu làm vậy, sợ rằng Thiên Tuyết Miêu sẽ bị thương, cho nên Tiêu Vận mới không đồng ý.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Những người trong đại gia tộc, luôn coi lợi ích của mình là quan trọng nhất.

Đột nhiên đám người vây xem phát ra một tiếng thét chói tai!

Chỉ thấy nguyên khí trên người Tiêu Trọng Kỳ tăng vọt, hình thành một tầng nguyên khí phòng hộ, liều mạng đụng vào chân dài của Hồng Chu, sau đó hắn khua ngang trường kích, toàn bộ nguyên khí ngưng tụ ở trên trường kích, lập tức chân Hồng Chu bị chém một khúc!

Hồng Chu hoàn toàn bị chọc giận, mắt Tiết Triệt cũng đỏ bừng, hô to một tiếng: “Ta giết ngươi!”

Hồng Chu há miệng, một đoàn lôi quang hiện lên ở bên trong, sau đó phun ra từ trong miệng ra, về phía Tiêu Trọng Kỳ.

Tiêu Trọng Kỳ nhìn vậy biết không tốt, dù chỉ dính một chút đoàn lôi quang kia cũng có thể làm cho hắn hồn phi phách tán! Ngay cả tro tàn cũng không có! Hắn lập tức xoay người bỏ chạy.

Trái tim những người bên dưới cũng nhảy lên đến cổ họng, Tiêu Nhu nhìn thoáng qua, bị hù doạ đến ngất xỉu.

Tốc độ của chiến sĩ ngân bạch khiến người ta kinh ngạc, tốc độ Tiêu Trọng Kỳ chạy trốn rất nhanh, nhưng là dù có nhanh hơn nữa, có thể nhanh hơn tốc độ của lôi quang sao?

Mắt thấy Tiêu Trọng Kỳ sắp bị đuổi kịp, quang cầu lớn khiến cho hắn không có chỗ để trốn tránh!

Hắn vội nhảy xuống lôi đài, liều mạng bỏ chạy khỏi sân luận võ, nhảy qua một tường vây, chạy vào thư viện nổi tiếng trong Linh Ương Học Viện—— Thất Tháp!

Thất Tháp có lịch sử từ rất lâu, là nơi được rừng cây rậm rạp thật lớn bao quanh, bên trong còn nhiều cây cối hơn bên ngoài, cây cối rậm rạp, dưới tán cây rất lớn, thường xuyên sẽ có đệ tử học bài nghiêm túc ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK