Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quyền vương thì sao?” Môi hoàng hậu phát run, lại làm như không có chuyện gì hỏi.

“Loạn thần tặc tử, tru di cả nhà!” Phong Liên Dực thấp giọng nói.

Thân thể Nhã hoàng hậu run run, nhưng vẫn giữ phong thái đoan chính, nói: “Còn Nhã Ngọc?”

“Vậy phải xem mẫu hậu người dạy dỗ hắn như thế nào.”

Nhã hoàng hậu trợn to hai mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười lạnh: “Phụ hoàng ngươi nói rất đúng, khi ngươi trưởng thành, quả nhiên là người rất có tiền đồ!”

“Phụ hoàng nhìn người luôn luôn rất chính xác, chỉ tiếc năm đó nhìn nhầm Quyền vương rồi.” Phong Liên Dực thản nhiên nói.

Phượng liễn đã dừng lại, cung nữ cúi đầu vào trong, vén màn xe, cung kính nắm tay hoàng hậu đỡ xuống, Phong Liên Dực đứng ở một bên kiệu, phất tay một cái, thái giám và cung nữ lập tức cúi đầu, vô cùng nghe lời mà lui đi.

Nhã hoàng hậu thấy vậy, môi đỏ mọng liền nhếch lên nụ cười tự giễu, hoá ra bên cạnh mình không có lấy một người đáng tin, đáng thương thay nàng vậy mà không hề phát hiện.

Nhã hoàng hậu lạnh lùng nhìn Phong Liên Dực một cái, tự nhấc váy của mình bước lên bậc thang đến đại điện.

“Mẫu hậu.” Ở phía sau Phong Liên Dực đột nhiên lên tiếng, Nhã hoàng hậu không có dừng lại, hắn liền nở nụ cười, nói: “Đứa trẻ đó, người có muốn gặp hắn không?”

(?g

Nhã hoàng hậu đột ngột xoay người, đôi mắt đẹp trợn to: “Ngươi nói cái gì?”

“Đứa trẻ bị tráo đổi với ta.” Phong Liên Dực hờ hững nói.

“Nó… nó đang ở đâu?” Trong lòng Nhã hoàng hậu kích động, nàng đã bất chấp tất cả, xách làn váy vội vàng đi xuống.

Nàng ăn mặc hoa lệ, làn váy quá dài, không ngờ sẽ dẫm phải góc váy, liền từ trên bậc thang rơi xuống, nặng nề té ở bên chân Phong Liên Dực.

Cái người mà nàng luôn chán ghét này, lại thờ ơ, từ trên cao nhìn xuống nàng, bên môi nhuộm lên nụ cười lạnh nhạt nhưng tuyệt thế.

Nụ cười kia rất chói mắt, Nhã hoàng hậu chỉ nhìn một cái, liền cúi đầu, đôi tay trắng nõn bị thương chảy máu, nàng khẽ cắn môi dưới nói: “Ngươi đừng làm hại nó…”

Phong Liên Dực cúi đầu nhìn vào nàng, chậm rãi nói: “Ta hiếu thuận với ngươi nhiều năm như vậy, ngay cả một câu quan tâm ngươi cũng chưa từng cho ta.”

“Ta… là ta không tốt, ngươi…” Nhã hoàng hậu vội vàng nói, giống như đang ôm một tia hi vọng cuối cùng.

“Được rồi.” Phong Liên Dực lạnh lùng ngắt lời nàng: “Ngươi muốn gặp hắn, về sau sẽ có cơ hội.”

Hắn xoay người muốn rời đi, Nhã hoàng hậu bỗng nhiên vươn tay nắm lấy vạt áo hắn, thấp giọng nói: “Coi chừng, coi chừng Ngụy Yên Nhiên…”

Phong Liên Dực kéo lại vạt áo của mình, lạnh lùng xoay người rời đi, chỉ bỏ lại một câu, “Mẫu hậu nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Một mạch thúc ngựa chạy khỏi cung, ra ngoài thành, dừng lại ở bờ sông bên ngoài thành, đem buộc ngựa ở một cây liễu bên cạnh, rồi chậm rãi đi về phía trước.

Ven sông gió thổi làm vạt áo tung bay, giống như cành liễu bên bờ nhẹ nhàng đung đưa.

Vẻ mặt mông lung nhìn về phía trước, cảm giác trời cao biển rộng, nhưng lại không biết bắt đầu đi từ đâu.

“Chàng cứ đứng như thế, ta sẽ ngủ gật mất.” Phía sau có người biếng nhác ngáp một cái.

Phong Liên Dực quay đầu lại, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt đang nhẹ nhàng gạt cành liễu ra, ý cười trong mắt dần dần lan toả, “Nàng đã tới bao lâu rồi?”

“Ta vẫn đi theo chàng, không phát hiện ra sao?” Hoàng Bắc Nguyệt từ trên cành liễu nhảy xuống, tháo mặt nạ trên mặt, nụ cười rất xảo quyệt.

Phong Liên Dực hơi hơi ngẩn ra, lắc đầu: “Không phát giác.”

Hoàng Bắc Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, nghiêng mắt nhìn hắn: “Âm Hậu đáng lẽ nên để chàng từ nhỏ sống ở Tu La Thành, như thế bây giờ chàng sẽ không để bà ta bất mãn như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK