Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Diệu

Beta: Hạ Tuyết Liên Vũ

Trong tay hắn cầm một cái gương đồng giống như cái quạt, phía trong gương đồng này đang hiện ra bóng đêm thành Huy Kinh, một bóng người màu đen đang xẹt thật nhanh qua các nóc nhà, nhanh như chớp, hình dáng quỷ mị!

“Mời chúa công xem, người kia ở chỗ này đây.” Hắn chuyển gương đồng qua, để Ngụy Võ Thần quan sát.

Ngụy Võ Thần cười to nói: ” Huyền Âm, quả thật ngươi chưa bao giờ làm bản vương thất vọng! Để bọn họ bắt sống người này, bản vương phải thẩm vấn kẻ này thật kỹ xem hắn là ai phái tới mới được!”

Ngụy Võ Thần ở Đông Ly quốc đã được tôn làm “Nhiếp chính vương gia” vì vậy tự xưng là “bản vương”

Huyền Âm đi tới sân, ống tay áo rộng lớn ở trên mặt gương phất một cái, thâm trầm cười.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy tốc độ như gió chạy về phía trước, tốc độ của nàng rất nhanh, ít người có thể so sánh, có điều lão tặc Ngụy Võ Thần có thể ngồi vào vị trí này, cao thủ bên cạnh cũng không phải tầm thường.

Có mấy người tốc độ cũng không yếu, không đuổi kịp nàng nhưng vẫn chặt chẽ đi theo phía sau, tiếp tục như thế, nếu như bị bọn chúng vây quanh sẽ khó xử lý rồi!

Dừng lại chiến đấu sao? Tất nhiên nàng sẽ không phí sức lực ở đây!

“Này, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi lại nghĩ đến ám chiêu gì rồi hả?” Tựa hồ cảm nhận được trên người tản mát ra tà khí, Yểm không nhịn được tò mò hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt thâm trầm cười: “Ngụy Võ Thần không phải muốn cùng Bắc Diệu quốc liên minh sao? Ta liền cho bọn cơ hội, để bọn họ sớm quen biết một chút đi! “

Yểm ngẩn ra. lập tức nhìn thấy phía trước là hoàng cung Bắc Diệu quốc trang nghiêm hùng vĩ, liền nhịn không được cười ha hả: “Nha đầu thối! Ngươi quá xấu.”

“Ta xấu, cũng là do bọn ngốc thôi.” Nói xong Hoàng Bắc Nguyệt dùng tốc độ nhanh hơn xẹt qua tường cung điện.

Gió lạnh hiu hiu, tuyết bay bồng bềnh.

Đám người đuổi theo hỏi nhau.

“Làm sao bây giờ? Hắn đi vào phương hướng hoàng cung Bắc Diệu quốc! Đuổi theo hay không?”

“Đương nhiên đuổi! Bằng không làm sao có thể ăn nói với chúa công?”

“Nhưng, vạn nhất để người Bắc Diêu Quốc phát hiện, nên làm như thế nào?”

“Cẩn thận một chút, chúng ta chỉ cần bắt người áo đen kia, không được gây ra động tĩnh!

“Được rồi, sắp đuổi kịp rồi, không được để hắn thoát”

Xoạt xoạt xoạt, mấy cái bóng trước sau từ thành cung xẹt qua, cùng nhau tiến vào hoàng cung Bắc Diệu quốc!

Ở một bên khác, khóe miệng Huyền Âm bỗng nhiên ngưng lại, gương đồng không biết tại sao, trong chớp mắt liền đen kịt, không nhìn thấy gì nữa!

“Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Võ Thần hô to: “Người đâu?”

Huyền Âm niệm mấy câu khẩu quyết, trong tay kết ấn, trên gương đồng không có chút phản ứng nào, hoàn toàn tối đen.

“Điều này, điều này….” Huyền Âm lắp bắp nói: “Hình như bọn họ đi tới hoàng cung.”

“Ngươi nói cái gì?” Ngụy Võ Thần tóm chặt quần áo Huyền Âm: “Làm sao lại tới hoàng cung? Ngươi xem cho rõ ràng!”

Huyền Âm vẻ mặt đưa đám nói: “Toàn bộ thành Huy Kinh, chỉ có Hoàng cung là ánh mắt của ta nhìn không thấy, bởi vì bên ngoài hoàng cung có một tầng kết giới mạnh mẽ, căn bản không có cách nào đột nhập.”

“Không ổn.” Ngụy Võ Thần đẩy Huyền Âm ra, sau đó nhanh chân đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò: “Đến bên ngoài hoàng cung phòng thủ, Yên Nhiên, ngươi lập tức cho người tiến cung đi, tìm hiểu tình hình trong cung.”

“Vâng.” Ngụy Yên Nhiên lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn, kêu một cung nữ đến, dặn dò nàng vài câu, đề cho nàng tiến cung.

“Phụ thân không cần gấp, mấy người bọn hắn đều là cao thủ, tự có chừng mực, sẽ không kinh động làm liên lụy phụ thân.” Ngụy Yên Nhiên ôn tồn an ủi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK