Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Luyện dược sư!" Nguyệt Dạ ánh mắt sáng lên, luyện dược sư số một số hai trên đại lục, có lẽ sẽ hiểu rõ Thất Phá Đan!

Nàng như chim nhỏ nhảy xuống tường vây, nghe nói luyện dược sư đều là người cổ quái, nhìn chung quanh đây hoang vu như vậy, nói vậy Tống Mịch cũng là người rất cổ quái.

"Cẩn thận một chút." Phong Liên Dực bay nhanh theo sát lại, từ phía sau bắt được tay nàng, "Nơi này chỗ nào cũng có kết giới."

"Kết giới?" Nguyệt Dạ ngẩng đầu lên, với thực lực bây giờ, tự nhiên nàng không thấy kết giới cường giả bày ra, chỉ cảm thấy chung quanh giống nhau.

"Hắn trốn ở đây không để bất kỳ kẻ nào phát hiện, đương nhiên không thể thiếu kết giới." Phong Liên Dực vừa nói, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên. Gió vô hình liền hội tụ một chỗ, hình thành năng lượng gió rất nhỏ, tán loạn ra bốn phía.

Đột nhiên năng lượng gió dừng lại, như đánh lên cái gì đó, trì trệ không tiến.

"Chính là chỗ đó." Phong Liên Dực đi qua, hai tay thong thả kết ấn, tuy nói động tác thong thả, nhưng với nhãn lực của Nguyệt Dạ cũng không nhìn rõ ràng được!

Ấn quyết đánh vào nơi vô hình, hắn liền bước vào, xoay người vẫy Nguyệt Dạ.

Nguyệt Dạ cũng vào theo, rõ ràng là cùng một tòa trong viện, nhưng bên trong hết thảy lại sạch sẽ, trên mặt đất tuyết đã quét sạch, thoạt nhìn như có người thường xuyên ở lại.

Có thể đem một chỗ chia làm hai bộ phận, vậy người bày ra kết giới nhất định rất mạnh!

Nguyệt Dạ không dám làm ra chuyện sai lầm, an phận phận theo sát Phong Liên Dực, đi tới một loạt phòng ốc trước hậu viện.

Mùi thảo dược nồng đậm, trong không khí tuyết rơi lạnh như băng bay vào chóp mũi.

Quả nhiên là phòng luyện dược sư!

"Tống Mịch không có ở đây." Phong Liên Dực thấp giọng nói, hai người đi tới một gian phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn bên trong, ngoài đủ loại dược liệu cùng với một dược lò màu đen rất lớn thì chẳng có gì khác.

Dứt khoát đẩy cửa ra đi tới trước, Nguyệt Dạ nhỏ giọng nói: "Ngươi xác định không có bất kỳ ai sao?"

"Không sai." Người thuộc tính phong rất mẫn cảm với nguyên khí dao động. Mà hắn cao thủ như thế, chỉ cần có người hít thở thì hắn cũng cảm giác được.

Nguyệt Dạ vuốt dược lò màu đen, cảm thán nói: "Thuốc trong dược lò này sợ rằng không bình thường, chỉ kiểm tra qua ta cũng cảm giác có nguyên khí hùng hậu truyền đến tay."

Vừa nói, nàng sờ một vòng dược lò màu đen, lúc chuyển tới mặt sau, chợt thấy một thùng gỗ tráng kiện, trong thùng gỗ có cô gái nhắm mắt lại ngâm ở bên trong, nàng sợ hô nhỏ một tiếng!

Phong Liên Dực vội vàng đi tới: "Làm sao vậy?"

"Ngươi không phải nói không có ai sao?" Nguyệt Dạ vỗ ngực nói, đợi thấy rõ cô gái trong thùng gỗ thì nét mặt đột nhiên ngưng tụ.

Phong Liên Dực nhìn thấy cô gái kia cũng ngơ ngẩn, kìm nén tưởng niệm cùng yêu say đắm mãnh liệt dưới đáy lòng, suýt nữa buột miệng thốt lên một cái tên!

Song...

Đây không phải là nàng, chỉ có khuôn mặt giống như đúc mà thôi.

"Ta đã thấy cô ấy!" Nguyệt Dạ nhìn cô gái xinh đẹp trong thùng gỗ, chắc chắc nói.

Phong Liên Dực mỉm cười nói:"Cô ấy không phải là Bắc Nguyệt quận chúa."

"Ta biết cô ấy không phải là Bắc Nguyệt quận chúa!" Nhớ tới vẻ mặt bi thương của cô gái này trước khi đi, Nguyệt Dạ không kìm lòng được bước qua, đưa tay vỗ nhẹ gò má cô gái.

Làn da lạnh như băng.

Trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, Nguyệt Dạ lá gan lớn, vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở, biến sắc: "Cô ấy chết rồi."

Biểu cảm Phong Liên Dực lại có vẻ như không ngoài dự liệu.

"Ta mới nhìn thấy cô ấy, lúc đó vẫn sống tốt!" Nguyệt Dạ cắn môi, mang theo vài phần thương tiếc, nàng không nhận ra cô gái này, có thể tưởng tượng ngày đó nàng lưu luyến si mê ưu thương, nhưng trong lòng như tan nát.

Là ai giết cô ấy?

"Cô ta đã sớm chết." Phong Liên Dực đi tới, nhìn nước trong thùng gỗ, hiện ra một luồng hống nhạt trong nước đen. Hắn nhìn kỹ thấy bên trong có vô số dược liệu trân quý, toàn bộ đều là bảo tồn thân thể, khiến người sống như thực vật.

Xem ra Tống Mịch vì bảo vệ thân thể của cô ta mà tốn rất nhiều công phu.

"Ngày xưa Hồng Liên tôn thượng, không ngờ có kết cục như vậy." Phong Liên Dực cảm thán một tiếng, không để ý quá nhiều ở trong lòng. Vì cô gái này dung mạo tương tự Bắc Nguyệt nên hắn mới cảm khái như vậy.

"Ngươi biết cô ấy?" Nguyệt Dạ kinh ngạc ngẩng đầu.

Phong Liên Dực cười cười, chưa trả lời nàng, trực tiếp vượt qua thùng gỗ, đi tới phía sau một gian phòng để dược liệu trân quý.

Lúc Tiêu Dao Vương ở đây đều có kết giới cường đại bảo vệ, hơn nữa, có rất ít kẻ chủ động đánh một luyện dược sư siêu cấp, dù sao bị cao thủ khắp thế giới đuổi giết thì mùi vị cũng không dễ nuốt.

Phong Liên Dực đi qua từng chướng ngại, cuối cùng đứng lại, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve một loại đồ vật.

Nguyệt Dạ vừa nhìn liền phát hiện là một dược lò màu vàng!

Thân dược lò lóng lánh màu vàng, cũng không chói mắt. Trên dược lò vẽ hoa văn màu đen, đó là đóa sen nở rộ, liếc mắt một cái, thấy hoa sen như đang sống sờ sờ, cánh hoa trùng điệp, một mùi thơm lạ lùng đập vào mặt.

Nguyệt Dạ ngẩn ra, dược lò này tuyệt đối là hi thế trân bảo! Phong Liên Dực hơn nửa đêm chạy tới là vì dược lò này sao?

Đưa tay gỡ dược lò xuống, nhẹ nhàng lau tro bụi phía trên, xem ra chủ nhân Tiêu Dao Vương cũng đã lẫu không dùng đến bảo khí này.

Phong Liên Dực cúi đầu nhìn dược lò, ánh mắt có chút nhu hòa, tựa hồ nhớ tới chuyện cũ ngọt ngào.

Đó là lần đầu tiên bọn họ thực sự gặp gỡ, giao thủ.

"Đây là Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, bảo khí dược lò, chỉ cần là luyện dược sư đều thèm nó nhỏ dãi." Phong Liên Dực giao Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cho Nguyệt Dạ xem. "Loại cấp bậc đan dược như Thất Phá Đan, dùng dược lò bình thường tỷ lệ thành công quá thấp. Còn cả dược liệu, chúng ta không nên lãng phí."

Nguyệt Dạ nắm tay, kích động nhìn hắn:"Không ngờ ngươi lại suy nghĩ cho ta như vậy, ngươi thật là người tốt! Nếu ta may mắn dựng lại linh thể, nhất định báo đáp tốt ngươi!"

Nửa đêm hắn tâm tình không tốt, vậy mà vẫn có thể nghĩ tới chuyện của nàng. Hắn trời sinh cao quý, mà nàng chỉ là một luồng cô hồn, vậy mà hắn không ghét bỏ nàng!

Nghe nàng nói xong, Phong Liên Dực cười rộ lên, nhìn nàng vì kích động mà khuôn mặt nhỏ nhắn phớt hồng, trước kia vì sao không phát hiện, nàng còn có mặt đáng yêu như vậy?

"Muốn báo đáp ta, để chính mình trở thành người vui sướng nhất trên đời đi." Phong Liên Dực thấp giọng nói xong, đôi mắt nhẹ nhàng vừa chuyển, liền từ bên cạnh nàng đi ra ngoài.

Nguyệt Dạ sửng sốt hồi lâu, mới cười "Khì khì" một tiếng, xoay người nói: "Trừ việc không có linh thể khiến ta khổ não, hiện tại quả thật cảm giác rất khoái nhạc! vô tư vô lo!"

Phong Liên Dực chưa trả lời, bốn phía không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trệ vội vàng hơn!

Nhận thấy bất thường, Nguyệt Dạ lập tức ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ngoài cửa một thiếu niên sắc mặt tái nhợt đứng đó, vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn bọn họ!

Có người như vậy tới gần, mà hai người bọn họ không hề phát hiện!

Nguyệt Dạ nhất thời giấu Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh ở phía sau, nàng chỉ là hồn phách, không có linh thể, bởi vậy không có nạp giới, chỉ có thể dùng phương pháp ngu như vậy.

Phong Liên Dực bình thản cười rộ lên, giọng nói dễ nghe quanh quẩn trong phòng tràn ngập mùi thảo dược: "Đây là nơi ở cũ của Thánh Quân, Mặc Liên các có vẻ vĩnh viễn không đoạn tuyệt được quan hệ với Điện Quang Diệu."

Mặc Liên vừa nghe, sắc mặt lo sợ không yên, lập tức lắc đầu nói: "Không có!"

Vừa rồi ngoài cửa ánh sáng yếu ớt, không nhìn rõ được, lúc này nghe được tgiọng nói, Nguyệt Dạ mới nhận ra, thiếu niên kia không phải là suýt tự sát trước mặt nàng sao?

Người này rất lợi hại, không thể khinh thường, nếu hắn cũng vì Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh mà đến thì lần này sợ rằng phải khai chiến!

Nguyệt Dạ khẩn trương nhìn hắn, Mặc Liên bối rối không biết nên giải thích như thế nào, xoay chuyển ánh mắt liền nhìn thấy Nguyệt Dạ phía sau Phong Liên Dực, giật mình một cái, hắn quên mất việc giải thích với Phong Liên Dực, ngơ ngác nhìn nàng, mang theo vài phần mê mang cùng lo sợ nghi hoặc.

"Ta, đã gặp, ngươi?" Một câu đơn giản bị hắn ngắt thành mấy chữ nói ra, ngữ khí vẫn hết sức bằng phẳng. Nguyệt Dạ bắt đầu mê hoặc một chút, mới từ từ hiểu hắn muốn nói chính là "Ta đã gặp ngươi".

Lần trước hắn chỉ nhìn thấy tiểu hồ ly, còn chính mình trốn trong phong ấn, vậy mà hắn vẫn nhận ra được, Nguyệt Dạ tâm tình tốt nói:"Mấy ngày hôm trước mới gặp! tiểu hồ ly lỗ tai hồng!"

Mặc Liên nhìn nàng hồi lâu, tựa hồ cố gắng nhận ra khuôn mặt nàng, nhìn thấy hai lọn tóc màu đỏ bên tai, liền thì thào nói: "Là ngươi."

Cái gì gọi là "Là ngươi"?

Khẩu khí thất vọng này là sao? Mệt nàng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, suýt hộc máu, thật sự là mặt nóng dán lên cái mông lạnh!

Phong Liên Dực quay đầu lại nhìn nàng một cái, vươn tay ôn nhu nói: "Chúng ta đi thôi."

Nguyệt Dạ gật đầu, đuổi theo hắn, thuận tiện đưa Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cho hắn, để hắn bỏ vào nạp giới, liên quan đến linh thể của nàng, sao có thể không cẩn thận một chút?

Lúc đi qua thùng gỗ, Nguyệt Dạ ngừng một chút, nhìn cô gái kia khuôn mặt không hề tức giận, tâm trạng rầu rĩ, không khỏi nói: "Đem nàng chôn đi, cho dù linh thể có thể bảo tồn một vạn năm, cũng muốn bình yên xuống mồ."

Phong Liên Dực không có ý kiến gì, nàng muốn làm cái gì, hắn phụng bồi đến cùng.

"Đừng chạm!" Mặc Liên hô một tiếng, bước lại ngăn trở Nguyệt Dạ đang muốn vớt Hồng Liên lên.

Bị hắn vừa rồi lãng quên, Nguyệt Dạ đang khó chịu, giờ phút này hắn còn ngăn cản, nàng liền hừ một tiếng: "Người đã chết đi, còn muốn thế nào?"

Mặc Liên hiển nhiên không am hiểu tranh cãi, đụng phải người nhanh mồm nhanh miệng thì hoàn toàn bại lui. Nếu là trước kia, kẻ nào dám ngăn cản hắn chỉ có một con đường chết. Nhưng hôm nay Mặc Liên đã quyết tâm sửa đổi, không muốn làm cỗ máy giết người của Điện Quang Diệu, mặc dù có ý niệm khát máu trong đầu hiện lên, hắn cũng sẽ cưỡng chế đè xuống.

Hắn không muốn lại giết người, hai tay này không muốn dính vào máu tươi bất kỳ kẻ nào.

Hắn sợ hãi máu tươi nóng rực sẽ khiến hắn nhớ tới lúc đâm thủng trái tim Bắc Nguyệt...

Bị Nguyệt Dạ chẹn một câu như vậy, hắn đầu tiên giận dữ, sau đó cố gắng ẩn nhẫn đến mặt đỏ rần, thấp giọng nói:"Cô ta, không chết!"

"Cô ấy đã không còn hơi thở." Cái bộ dáng này, người sáng suốt vừa nhìn thì biết là đã chết.

Phong Liên Dực trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lôi kéo tay nàng, nói:"Nếu hắn nói như vậy, vậy có lẽ cô ta thật sự còn sống, chúng ta đi thôi."

Nguyệt Dạ không ngờ ngay cả hắn cũng tin tưởng, rõ ràng là một người chết, hắn lại tin còn sống, khiến hồn phách như nàng thống khổ sao chịu được?

Tuy nhiên, có chút ấn tượng với một ít bí thuật, như lợi dụng tử thi để làm biết phương pháp gì đó.

"Hừ! người chết rồi tốt nhất bình yên xuống mồ, cứ lưu lại chỉ là tai họa! sẽ bị trời phạt!" Nguyệt Dạ lạnh lùng nói, nàng thương cảm cô gái kia, rõ ràng chết đi, nhưng ngay cả hoàng thổ chôn cũng không có.

Song lời của nàng lại làm sắc mặt Mặc Liên trong nháy mắt tái nhợt cứng ngắc, trên mặt hắn vốn không có huyết sắc, giờ phút này tựa như có một tia màu xanh, khiến hắn thoạt nhìn càng âm trầm khủng bố.

Nguyệt Dạ không biết nói sai cái gì, nhìn như vậy, trong lòng liền sợ hãi.

Phong Liên Dực cảm khái nhìn Mặc Liên, thản nhiên nói: "Ngươi đã cảm giác Hồng Liên còn sống, chúng ta sẽ không đụng vào cô ta, Nguyệt Dạ nói chuyện trực tiếp, ngươi đừng suy nghĩ nhiều".

"Trời...... phạt." Mặc Liên thì thào nói, tự giễu cười, nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, lộ ra cảm giác bi thương.

Thấy hắn như vậy, Nguyệt Dạ không dám nói thêm gì, vội vàng đuổi theo bước chân Phong Liên Dực.

Song lúc đi qua Mặc Liên, thiếu niên sắc mặt tối tăm lại đột nhiên ra tay, bắt được bả vai của nàng, điên cuồng rống to:"Trời phạt? Ta không sợ! Đến đi! Tại sao trời phạt ta, trời cao vì sao mang nàng đi!?"

Không ai ngờ hắn đột nhiên nổi điên, Nguyệt Dạ ngây ngẩn cả người, bả vai suýt bị hắn bóp nát, toàn thân đau nhức.

Hắn bình thường nói chuyện cũng không liên tục, lúc này phẫn nộ không chịu nổi, vậy mà liên tiếp nói ra một câu hoàn chỉnh!

Nguyệt Dạ ngẩn ra, vội vàng tránh ra hắn:"Ngươi nói gì ta nghe không hiểu!"

Phong Liên Dực cũng chợt lóe thân lại đây, bắt được tay Mặc Liên, trầm giọng nói: "Buông tay!"

Mặc Liên phẫn hận bỏ qua tay hắn, nhìn chằm chằm Nguyệt Dạ, nàng chưa từng nhìn thấy một đôi mắt trong suốt xinh đẹp như vậy, ở trên mặt tái nhợt tức giận, cặp mắt xinh đẹp kia có vẻ không hài hòa.

Hình như là thứ không thuộc về hắn, nhưng lại sinh sôi trên mặt hắn.

Hắn cử động quá mức điên cuồng, tựa hồ mất đi lý trí, Phong Liên Dực ánh mắt trầm xuống, không lưu tình bắt tay hắn, nguyên khí phong sắc bén xuất hiện. Mặc Liên hung tàn chuyển mắt qua, nổi giận gầm lên một tiếng, buông bả vai Nguyệt Dạ ra, tay kia nắm chặt hung hăng đập trên mặt Phong Liên Dực!

Phong Liên Dực trốn tránh kịp thời, nghiêng đầu tránh thoát nắm tay hắn, song lúc nhìn cặp mắt trong suốt của Mặc Liên lại tràn đầy bi phẫn sát khí!

Nguyệt Dạ cực kỳ hoảng sợ, nàng không ngờ một câu nói vừa rồi lại gây ra họa lớn như vậy.

Nhìn thân thủ Mặc Liên mạnh mẽ khó tin, mà Phong Liên Dực cũng không nhường nhịn nhiều, hai tuyệt thế cao thủ nếu đánh nhau ở đây, động tĩnh sợ rằng sẽ kinh động cả tòa Thành Lâm Hoài!

"Dừng tay!" Nàng vừa vặn đứng ở bên người Mặc Liên, đưa tay bắt được góc áo của hắn muốn ngăn cản.

Song Mặc Liên đang điên cuồng mặc kệ nàng là ai, trở tay vung lên, đánh bật thân thể gầy yếu của nàng ra ngoài!

Cửa sổ bị đánh vỡ, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, ngã ở đất tuyết bên ngoài

"Nguyệt Dạ!" Phong Liên Dực vừa nhìn liền thay đổi sắc mặt, không ngờ Mặc Liên sẽ ra tay với nàng!

Trong lòng chỉ lo lắng nàng, căn bản không để ý Mặc Liên, quay người lại, bóng người màu trắng liền biến mất tại chỗ, trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Nguyệt Dạ.

"Không sao chứ?" Nâng nàng dậy, lo lắng lau vết máu bên khóe miệng nàng.

Mặc Liên giật mình một cái, đột nhiên nhìn về cô gái ngoài cửa sổ, có chút không thể tin cúi đầu liếc nhìn tay của mình, sắc mặt tái nhợt.

Hắn theo ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên lại đón nhận ánh mắt Phong Liên Dực lạnh liệt, giấu diếm sát khí.

Xung quanh gió bắt đầu thét gào, đây là Tu La vương khủng bố tức giận.

Mặc Liên biết mình làm sai chuyện, bất kể thế nào cũng không đánh trả.

"Tu La vương, có thể nể mặt mũi tại hạ, tạm hoãn động thủ được không?" giọng nói ôn hòa mang ý cười từ sân ngoài vang lên, sau một lát, một nam tử mặc trường sam chậm rãi đi tới.

Vẻ mặt tươi cười, ôn hòa khiêm cung, nhưng nụ cười khiến người ta cảm thấy giả dối.

Cho dù vẻ mặt anh tuấn nhưng vẫn không khiến người ta thích được.

Phong Liên Dực quay sang liếc hắn một cái, tựa hồ có cái gì xúc động, gió xung quanh quả nhiên yên tĩnh trở lại.

"Đa tạ." Người tới cười nói, hai mắt thoáng nhìn thấy Nguyệt Dạ trong lòng Phong Liên Dực, ánh mắt trở nên cao thâm,"Vị này là....."

"Không quan hệ với các ngươi." Một tay ôm ngang người Nguyệt Dạ, Phong Liên Dực lạnh lùng nói.

Nhìn thấy Phong Liên Dực rời đi, người đến liền hảo tâm nhường đường, cười dài nhìn bọn họ, lúc Nguyệt Dạ đi qua hắn, vẻ mặt mang cười đột nhiên giật mình một cái, lại vươn tay ngăn cản bọn họ.

"Nàng là hồn phách?" Đôi mắt người nọ khó tin.nhìn về Nguyệt Dạ.

Phong Liên Dực liếc mắt nhìn hắn, nói:"Mạnh Kỳ Thiên các hạ sau khi nắm giữ Điện Quang Diệu, ngay cả chuyện của Thành Tu La cũng muốn nhúng tay sao?"

"Không dám." Nam nhân tên Mạnh Kỳ Thiên hết sức khiêm tốn cung kính nói,"Tuy nhiên, nếu hồn phách của nàng phiêu đãng bên ngoài, một ngày nào đó sẽ bị những người đó phát hiện."

"Những người đó?" Phong Liên Dực nhíu mày, Nguyệt Dạ cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng bất an, người này rốt cục biết những gì?

Hắn tựa hồ...... Biết rất nhiều thứ!

Mạnh Kỳ Thiên nghiêm túc nhìn Nguyệt Dạ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Liên, nói: "Những người đó, theo dân gian nói là Địa ngục Âm ti, tuy nhiên, bọn họ cũng là người."

Mặc Liên ngẩn ra, bỗng nhiên nhớ tới lúc thi triển Thuật chiêu hồn, hắn nhìn thấy người xuất hiện trong bóng tối, bộ dáng gì không rõ, có vẻ chỉ là một cái bóng dáng mà thôi.

Những người ở đó không ai phát hiện bóng đen, chỉ có người thi triển pháp thuật cùng người chịu thuật mới có thể nhìn thấy.

Mạnh Kỳ Thiên nói như vậy, là muốn nhắc nhở hắn.

"Thật kỳ quái, vì sao nàng có thể ngoại lệ? Sau khi người chết, trong vòng một canh giờ, hồn phách sẽ bị những người đó mang đi, mà nàng..."

Mạnh Kỳ Thiên nhìn Nguyệt Dạ, cô gái này thoạt nhìn cũng không phải hồn phách mới chết, hơn nữa, sao nàng lại có thân thể?

Hồn phách bình thường chỉ là bóng dáng hư ảo mà thôi.

Bị hắn nhìn toàn thân mất tự nhiên, Nguyệt Dạ trong lòng Phong Liên Dực ngước mắt lên, lạnh lùng liếc hắn, mặc dù rất muốn thám thính một ít chuyện về "những người đó" từ nam nhân này, đáng tiếc không hiểu sao cảm giác người này nguy hiểm.

Người như thế khiến nàng cảm giác không thể tin tưởng, bởi vậy nàng hừ một tiếng, nói: "Hồn phách thì sao? Trời sinh vạn vật đều có hồn phách, chẳng lẽ có người không cho phép hồn phách tồn tại ở hậu thế sao?"

"Cô nương nói có lý, tuy nhiên tại hạ chỉ nhắc nhở một tiếng, hy vọng cô nương cẩn thận là hơn, ít lộ diện ở bên ngoài, tránh bị những người đó nhìn trúng." Mạnh Kỳ Thiên vẻ mặt tươi cười nói.

Mặc dù hắn thiện ý nhắc nhở, nhưng Nguyệt Dạ không có tâm tình cảm kích, nhìn hắn một cái, liền không thèm nói lại.

Phong Liên Dực mang nàng ra khỏi hậu viện, trong nháy mắt tới hơn mười thước ở ngoài.

"Người kia là ai?" Nguyệt Dạ cau mày hỏi, trong lòng vẫn có ba phần nghi hoặc lời nói của hắn.

"Hắn là Mạnh Kỳ Thiên, trước đây Thánh quân của Điện Quang Diệu từng nói, trên đời này, không có chuyện gì mà Mạnh Kỳ Thiên không biết."

Nguyệt Dạ nhẹ nhàng mím môi, trầm mặc một hồi lại hỏi:"Vậy ngươi thấy hắn vừa nói có mấy phần chân thật? Trên đời này thật sự có người khống chế được hồn phách sao?"

"có chứ." Phong Liên Dực không nghĩ nhiều liền thốt ra.

Nguyệt Dạ khiếp sợ nhìn, vịn bả vai hắn, khẽ run lên,"Vì sao?"

"Ta từng tận mắt thấy Thuật chiêu hồn, người thi triển thuật pháp cùng "Những người đó" ký kết khế ước, để hồn phách đã ly thể trở về."

Nguyệt Dạ trầm mặc, hung hăng nắm chặt tay. Như vậy, Mạnh Kỳ Thiên nói là sự thật, nàng nhất định phải nhanh đạt được linh thể, nếu không, thật sự sẽ bị những người đó bắt đi.

Quyết định chủ ý, Nguyệt Dạ đã nói:"Chuyện về Thất Phá Đan làm phiền ngươi!"

"Không cần khách khí." Phong Liên Dực mỉm cười, biết suy nghĩ trong lòng nàng: "Trừ Thất Phá Đan, ngươi còn cần cái gì sao?"

"Chuông Tỏa Hồn." Nguyệt Dạ nói: "Tuy nhiên vật này ta sẽ nghĩ cách mang tới, không cần phiền ngươi."

"Thật sao?" Chuông Tỏa Hồn là thần khí, không biết lấy ở đâu?.

"Điểm bản lĩnh ấy ta vẫn còn." Nguyệt Dạ tự tin nói.

Nàng là hồn phách, đối với hồn phách mà nói, Chuông Tỏa Hồn là thần khí mang theo lực linh hồn, bọn họ cảm ứng là chuẩn nhất xác, lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Nguyệt quận chúa, trong lòng nàng đã đánh chủ ý này.

Chỉ tiếc lúc ấy không có tin tức Thất Phá Đan từ trong cung Vạn thú, nếu không, nàng đã sớm động thủ!

Bởi vì Yểm ngăn trở, nàng không muốn lại đi đánh chủ ý tới Hiên Viên Cẩn, mặc dù đối vậy thân thể cường đại tràn ngập hứng thú, song, nàng không muốn Yểm thương tâm.

****** Bắc Nguyệt hoàng triều *******

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK