Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám thị vệ không dám chậm trễ, lập tức buông tay ra, để nam nhân mặc áo tù kia quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, thần thật sự oan uổng, thần tuyệt đối không có hạ độc hại chết Huệ Văn Trưởng công chúa a…”

“Ngươi nói cái gì? Hoàng tỷ của ta không phải là bệnh chết sao?” Hoàng thượng dùng đôi tay run rẩy chỉ vào hắn, ngay cả thanh âm cũng có chút bất ổn.

Hoàng hậu vội vàng đi tới: “Hoàng thượng, người này điên rồi, lời của hắn sao ngài lại tin chứ?”

“Cút ngay!” Hoàng thượng vung tay, không chút lưu tình đem Hoàng hậu hất sang một bên, sau đó chỉ vào Tiêu Viễn Trình nói: “Ngươi tiếp tục nói, biết cái gì thì nói hết ra!”

“Hoàng thượng, hiện tại là thời điểm để tra khảo sao? Trước tiên đem người này giải đi, chờ lúc hồi cung rồi tra khảo cũng chưa muộn mà!”

Vẫn là Thái hậu biết lấy đại cục làm trọng, ở đây có nhiều người như vậy, hơn nữa còn có Thái tử và sứ thần Đông Ly Quốc, sự tình của Hoàng gia sao có thể lộ ra trước mắt bao nhiêu người như vậy?

“Mẫu hậu, người không nghe thấy sao? Hoàng tỷ không phải bệnh chết, nàng…nàng là bị…” Hoàng thượng đau lòng không thôi, nội tâm hoàn toàn bị phẫn nộ cùng khiếp sợ chiếm cứ.

Thái tử Đông Ly Quốc lúc này cũng đã mang người đi tới. Vị Thái tử Đông Ly Quốc này lớn lên thoạt nhìn rất thật thà, ngũ quan cũng coi như đẹp mắt, không có cảm giác gian trá âm hiểm, so với vị Cổ đại nhân kia thì tốt hơn nhiều.

“Hoàng thượng Nam Dực, nếu các ngươi muốn xử lý gia sự, vậy chúng ta cũng sẽ không quấy rầy nữa. Ta có thể dẫn người đi dạo xung quanh Linh Ương học viện không? Linh Ương học viện của quý quốc làm ta rất là ngưỡng mộ đó.” Thái tử Đông Ly nho nhã lễ độ nói.

“Đi thong thả.” Hoàng thượng quay đầu, kiềm nén tức giận nói.

Thái tử Đông Ly hành lễ một cái, sau đó liền mang người của mình đi tham quan Linh Ương học viện.

Hoàng thượng nhìn về phía Tiêu Viễn Trình nói: “Đem hắn mang lại đây, Trẫm muốn đích thân thẩm vấn!”

“Hoàng thượng!”

“Mẫu hậu không cần nhiều lời, chuyện này Trẫm nhất định sẽ tra rõ ràng, tuyệt đối không để cho Hoàng tỷ chết oan!” Hoàng thượng kiên quyết nói.

Thị vệ đem Tiêu Viễn Trình dẫn tới, Tiêu Viễn Trình quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, nước mắt như mưa, đem chuyện tình “Trưởng công chúa qua đời là do uống một chén độc dược của Tuyết di nương” nói ra.

Chuyện này lúc đầu hắn cũng không biết rõ lắm, nhưng ngày đó nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt đã khiến hắn bắt đầu hoài nghi. Xem ra năm đó Huệ Văn trưởng công chúa không phải là bệnh chết mà là bị người khác hại chết!

Hôm nay Hí Thiên đi vào đại lao Đình Úy Tự đã nói cho hắn biết, tội danh độc hại Trưởng công chúa không ngờ đã bị đổ lên đầu hắn. Vốn hắn nghĩ mình chỉ bị hậu thu vấn trảm (Dạ: câu “hậu thu vấn trảm” này tiểu Dạ chịu, ai biết thì nhớ cmt cho tiểu Dạ nhé), nói không chừng sau này Hoàng thượng bớt giận, nể mặt người Tiêu gia thì có thể thả cho hắn một con đường sống.

Thế nhưng, nếu như cái tội danh mưu hại Huệ Văn Trưởng công chúa này đổ lên đầu hắn, như vậy chờ đợi hắn chỉ có một kết quả duy nhất – ngũ mã phân thây!

Hắn sao có thể không sợ được? Cực hình ngũ mã phân thây tàn khốc bao nhiêu, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ làm hắn tay chân run rẩy.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng, thật sự không phải là thần đâu, có cho thần mười cái lá gan đi chăng nữa thì thần cũng không dám mưu hại Trưởng công chúa a!”

Hoàng thượng ngực phập phồng liên tục, tức giận đến mức môi cũng run rẩy: “Tiện phụ kia đang ở đâu?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, tiện phụ kia đã bỏ trốn, muốn đem cái tội danh này đổ lên đầu thần!” Tiêu Viễn Trình dập đầu cầu xin tha thứ.

“Hắc sắc kỵ binh nghe lệnh! Lập tức lùng sục khắp thành, bắt tiện phụ kia lại cho trẫm, bắt sống!” Hoàng thượng phẫn nộ rống to. Một đám văn võ bá quan, hoàng hoàng thân quốc thích bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống hô to: “Hoàng thượng bớt giận”.

“Không cần lục soát, nàng ta ở đây.” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía sau đám người vang lên. Đám quý tộc vội vàng tránh qua một bên, lộ ra một con đường. Bắc Nguyệt quận chúa chậm rãi đi tới, trong tay kéo theo một bóng dáng khô gầy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK