Bật cười đắc ý, Vu Thần chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lăng Thiên, cười trào lộng lên tiếng: - Một kiếm thật mạnh, đáng tiếc ngươi không cho ta chút thương tích, ngược lại còn đưa bạn ngươi vào đất chết, quả thật không thể không nhắc đến. Lăng Thiên nghe vậy rất giận, quát lên: - Câm miệng, ngươi có đao thương rõ ràng thì xông đến, hà cớ gì dùng thủ pháp hèn hạ vô sỉ như vậy? Vu Thần vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc, liếc mắt Hách Triết trọng thương bên dưới, cười lạnh nói: - Trong mắt các ngươi ta không phải là thứ tà ác sao? Nếu đã như vậy, ngươi hà tất gì phải giảng chuyện quang minh chính đại cho ta đây? Bây giờ, thời gian không còn sớm nữa, cả hai đồng bọn của ngươi đã bị cầm giữ, chỉ còn lại mình ngươi mà thôi. Lăng Thiên nghe vậy thất kinh, ngửng đầu nhìn về phía Bạch Quang, chỉ thấy một thanh niên đang đỡ lấy người Bạch Quang, nhìn về phía bên này. Vì thế, Lăng Thiên không nói thêm một lời, bóng hình lóe lên biến mất rồi xuất hiện bên cạnh thanh niên đó, đưa tay muốn đoạt lấy Bạch Quang. Thấy vậy, thanh niên thản nhiên bất động, hai mắt nhìn về phía Lăng Thiên, mơ hồ lộ ra chút quỷ dị. Phát hiện sự khác thường của thanh niên, Lăng Thiên nâng cao cảnh giác, trong lòng lóe lên một chút dao động. Đột nhiên, Lăng Thiên rống lên giận dữ, tay phải đưa ra bất ngờ thu lại, cả người nhanh chóng thối lui. Trước mắt, thanh niên nhếch môi cười, thất vọng lên tiếng: - Không hổ là cao thủ có danh của Hư Vô giới, quả nhiên phản ứng rất nhanh. Nói rồi dung mạo biến đi, lập tức hóa thành Vu Thần, trên tay căn bản không có Bạch Quang. Cảnh giác nhìn lão, Lăng Thiên giận dữ nói: - Đáng ghét, nếu đùa chơi làm xiếc như vậy, ngươi quả là quá hèn hạ. Vu Thần nhún vai cười âm hiểm: - Bản thân không có mắt lại trách ta, điều này lẽ nào là kiểu đổ thừa thường thấy nhất của cao thủ chính đạo sao? Lăng Thiên hơi nghi hoặc, nghiêng người quan sát sau lưng,liền phát hiện người thanh niên thấy trước đó đang ở một hướng khác, Bạch Quang cũng do người này cầm giữ. Không biết điều mình thấy là thật hay giả, Lăng Thiên quát lên: - Vu Thần, ngươi tự phụ bất phàm, lẽ nào còn sợ ta chăng? Vu Thần hừ giọng nói: - Bổn thần tự nhiên không sợ ngươi. Lăng Thiên nói tiếp: - Nếu đã không sợ, lẽ nào ngươi còn chơi trò gian dối vậy? Nói rồi chỉ về phía người thanh niên. Vu Thần khinh miệt trả lời: - Đừng vòng vo loanh quanh, ta nói thực cho ngươi biết, đó không phải là hư ảo, mọi thứ đều thực tế. Đương nhiên, tin hay không là do ngươi, giống như bây giờ ta muốn hủy diệt nguyên thần của Huyền Đan vũ sĩ, ngươi tin thì đến cứu hắn, không tin thì cứ ở đó nhìn cho rõ. Nói rồi mở bàn tay ra để lộ ba nguyên thần của Huyền Đan vũ sĩ. Lăng Thiên vẻ mặt nặng nề, giọng hận thù nói: - Vu Thần, sẽ có một ngày ngươi phải hối hận. Khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt Vu Thần toát ra nụ cười hung ác, trào phúng: - Té ra lúc cao thủ chính đạo bất lực thì cũng nói những lời tàn nhẫn như vậy. Năm ngón tay bóp lại, tiếng kêu thảm thiết vang lên, giọng đau đớn của Huyền Đan vũ sĩ vang vọng giữa không trung. Lăng Thiên toàn thân run rẩy, trong lòng rất hận nhưng lại không dám ra tay, bởi vì ông hiểu rất rõ, bản thân ông không phải là đối thủ của Vu Thần. Quay đầu, Lăng Thiên liếc Bạch Quang, đau thương nhỏ giọng: - Đây là định mệnh, chính là kiếp nạn của Hư Vô giới, hay là kiếp nạn của chúng ta? Nói rồi thân hình ảo hóa bắn đi các hướng. Vu Thần thấy vậy, cười lạnh nói: - Muốn chạy, quá trễ rồi. Nói rồi hai tay đưa lên, một luồng sức mạnh rung trời động đất từ người lão chớp mắt đã ngưng đọng không gian vài trăm dặm. Thời khắc đó, vài trăm bóng người đứng yên giữa không trung, sau đó dần dần tan vỡ thành bụi trần. Nhưng có một điều kỳ quái, các hình ảnh đều tan vỡ, thế thì thân thể thực sự của Lăng Thiên đã đi về nơi nào? Vu Thần hơi nghi hoặc, tính sơ qua, tự nói: - Kỳ quái, hay hắn còn ở đây, làm sao … Đang nói, một bóng hình tan vỡ đột nhiên hồi phục lại, hơi hơi lóe lên liền biến mất không còn tung tích trong ánh mắt kinh hãi giận dữ của Vu Thần. Vì thế, Vu Thần vô cùng tức giận, gằn giọng nói: - Lăng Thiên, ngươi chờ đi, ta sẽ không bỏ qua ý đồ của mình! Nói rồi, tay phải nắm chặt, lập tức hủy diệt nguyên thần đã hư tổn của Huyền Đan vũ sĩ. Giây lát sau, tâm tình Vu Thần bình tĩnh lại, lão thu hồi khóa khí không gian, hơn nữa còn gọi Hách Triết đến. Vu Thần múa tay phát ra một chùm sáng âm u bao phủ lấy Hách Triết, chỉ trong giây lát đã trị lành thương tích cho lão. - Đa tạ chủ nhân ban ơn. Hách Triết rất kích động cung kính hành một lễ. Vu Thần vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn về xa xa, không cam lòng nói: - Cơ hội như vậy còn để hắn chạy được, có lẽ đời này sẽ không còn cơ hội nào nữa. Hách Triết nói: - Chủ nhân đừng lo, có Bạch Quang ở đây, thuộc hạ tin chắc Lăng Thiên nhất định sẽ đến đây cứu hắn. Vu Thần đáp: - Ngươi sai rồi, một mình hắn không dám đến. Hách Triết lại nói: - Một mình hắn không dám, nhưng có thể quay về tìm cứu binh. Vu Thần âm hiểm nói: - Cao thủ Hư Vô Giới Thiên vốn không nhiều, Thiên Kiếm khách chết trong tay Kiếm Vô Trần, những người còn lại chết ở Hải vực, hiện nay còn được cứu binh nào đây? Hách Triết hơi sửng sốt, hỏi lại: - Bạch Quang đó xử trí thế nào? Giết chết hay khống chế hắn? Vu Thần đáp: - Cao thủ Cửu Thiên Hư Vô giới đã trải qua được chín lần thiên kiếp, nguyên thần bọn họ cũng hệt như tán tiên, rất khó dùng Vu thuật khống chế được. Hách Triết nói: - Như vậy giết chết là hay. Vu Thần bật cười quỷ bí, lắc đầu nói: - Giết thì đáng tiếc, ta lưu lại còn hữu dụng, ngươi đem hắn giam lại trông coi cẩn thận. Hách Triết không hiểu nhưng không hỏi thêm, dạ một tiếng liền rời đi. Giữa không trung, Vu Thần nhìn về bầu trời xa xăm, khóe miện nhếch nhếch cười hiểm, tự nói: “Hôm nay gặp lại, tuy bỏ lỡ cơ hội báo thù, nhưng cũng vì nhân hắn gieo ngày trước, đây không phải là một loại thu hoạch sao? Ha ha ha …” Trong tiếng cười lớn, ánh mắt Vu Thần lóe lên tia lạnh, thời khắc này lão đang suy nghĩ chuyện gì đây? Giữa ngọ, Hải Nữ vẻ mặt hưng phấn quay về nơi đóng quân tạm của liên minh, nắm lấy tay Lục Vân, cười duyên nói: - Sư phụ, nhân gian vui chơi thật thích, còn hơn ở Hải vực nhiều. Lục Vân cười đáp: - Đương nhiên, người sống ở trên đất liền, nhân gian tự nhiên càng thích hợp để ở và hoạt động hơn Hải vực. Hải Nữ cười nói: - Sau này Hải Nữ lớn lên rồi, nhất định phải du lịch khắp thần châu mênh mong, đi khắp năm châu bốn bể. Lục Vân không nói, chỉ cười cười. Trần Ngọc Loan bên cạnh lại khích lệ: - Chí hướng của Hải Nữ thật to lớn, đáng tán dương. Bách Linh cười nói: - Mọi người không biết, Hải Nữ tấm lòng dạt dào, chuyện li kỳ cổ quái thế nào đều nghĩ đến cả. Hải Nữ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, kéo chéo áo của Bách Linh làm nũng: - Dì Bách Linh, dì đừng chê cười Hải Nữ nữa, con còn nhỏ thôi mà. Bách Linh mắng yêu: - Con còn nhỏ nhưng quỷ quái thì lớn. Hải Nữ hơi ngượng, mọi người bên cạnh thì mỉm cười nhìn lại. Lúc này, Thương Nguyệt mở miệng nói: - Được rồi, không còn sớm nữa, phải đi ăn cơm thôi. Trần Ngọc Loan đáp: - Đúng, đã giữa trưa rồi, chúng ta hãy đi ăn cơm trước đã. Nói rồi gọi mọi người rời đi. Hải Nữ đi bên cạnh Thương Nguyệt, nhỏ giọng nói: - Dì Thương Nguyệt, dì giúp Hải Nữ, Hải Nữ sẽ ghi nhớ trong lòng. Thương Nguyệt cười cười nhỏ giọng nói: - Con à, thật là nhỏ người mà lớn nết. Hải Nữ cười duyên, kéo tay của Thương Nguyệt, vẻ mặt toát lên chút đắc ý. Sau cơm trưa, liền có đệ tử liên minh báo về, nói đã phát hiện được tung tích của Yêu Hoàng, hiện nay hắn đang ở trong một sơn cốc yên tĩnh cách Hoa Sơn bốn trăm dặm. Lục Vân nghe vậy, suy nghĩ lướt qua, rồi nói với Trần Ngọc Loan: - Tạm thời không cần phái người quấy phá Liệt Thiên, ngày mai có cơ hội tự huynh sẽ đi gặp hắn. Trần Ngọc Loan nghe vậy, phất tay cho đệ tử đó đi, rồi nói: - Chuyện này muội hiểu rồi, huynh yên tâm. Ngày mai, huynh đi Hoa Sơn, có cần muội phái người đi trước xử lý một chút không? Lục Vân cười nói: - Không có gì phải xử lý, muội giúp ta lưu ý đến hành tung của Lý Trường Xuân. Trần Ngọc Loan đáp: - Chuyện này muội đã phái người đi tìm kiếm, tạm thời còn chưa có tin báo về. Lục Vân nói: - Không gấp, sớm muộn sẽ gặp được lão. Bây giờ, thời gian không còn nhiều, chúng ta đi nghe xem tin tức tốt lành Thiên Mục Phong đem về. Nói rồi khóe miệng hơi nhếch lên, xuất hiện nụ cười mỉm. Phật Thánh Đạo Tiên than nhẹ: - Lục Vân, tu vi của ngươi lại gia tăng không ít so với ngày trước rồi. Lưu Tinh cảm xúc nói: - Đúng thế, Lục Vân như trong sương mù, luôn biến hóa mọi lúc, không ai có thể nhìn thấu được hắn. Trần Ngọc Loan cười lên tiếng: - Đây gọi là thần bí, nếu không Lục đại ca làm sao có thể thắng mãi không thua được đây? Điềm nhiên lắc đầu, Lục Vân cất lời: - Người thần bí luôn mang quá nhiều bí mật trong lòng, không được thoải mái như người thường, thật không đáng hâm mộ. Bách Linh chuyển sang chuyện khác lên tiếng: - Được rồi, không nói chuyện đó nữa, Thiên Mục Phong đã quay về rồi. Mọi người vừa nghe, ngửng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trên bầu trời từ xa có một bóng người bay đến, chính là Thiên Mục Phong. Mỉm cười nghênh đón, Lục Vân hỏi: - Thế nào rồi, mọi thứ đều thuận lợi chăng? Thiên Mục Phong vừa gật đầu chào hỏi mọi người, vừa cười trả lời: - Theo đúng kế hoạch của huynh, mọi thứ đều như huynh mong ước, thành công dụ ba cao thủ Hư Vô Giới Thiên đến Vu Thần. Trần Ngọc Loan nghe vậy, hơi kinh ngạc nói: - Lục đại ca, trước đây huynh nói đem chuyện phiền phức đến cho Vu Thần chính là nói đến chuyện này chăng? Lục Vân cười nhẹ đáp: - Đúng thế, muội thấy như thế nào? Trần Ngọc Loan trả lời: - Chuyện này tự nhiên là rất tuyệt diệu, nhưng huynh sao có thể nghĩ được chiêu ảo diệu này? Mọi người bên cạnh đều nhìn Lục Vân, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Lục Vân giải thích: - Chuyện này có quan hệ đến bí ẩn của Vu Thần, các vị có biết được Vu Thần ngày trước bị ai phong ấn không? Bách Linh trả lời: - Chuyện này muội nghe Linh Tôn nói qua, Vu Thần ngày đó bị Phong Thần phù của Hư Vô Giới Thiên phong ấn, người đi làm chuyện này chính là tổ sư khai phái Thiên Kiếm viện Lăng Thiên. Trần Ngọc Loan kinh ngạc hô lên: - Té ra là như vậy, thế thì bọn họ chính là tử thù rồi. Lần này gặp nhau, kết quả không phải là một trận đại chiến chăng? Thiên Mục Phong nói: - Tự nhiên là một trận đại chiến, nhưng lúc đó ta không dám đến gần, vì thế tình huống cụ thể thế nào không hiểu rõ lắm, chỉ biết ba người của Hư Vô Giới Thiên tổn thất nghiêm trọng, dường như chỉ có một mình Lăng Thiên thoát được. Phật Thánh Đạo Tiên cau mày nói: - Nói như vậy, Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ đã xong đời rồi? Như vậy, Hư Vô Giới Thiên không phải không còn một người nào nữa sao? Lưu Tinh đáp: - Theo lời Lục Vân, lúc ở Hải vực, Hư Vô Giới Thiên chỉ còn lại ba người. Thế thì Hư Vô Giới Thiên đúng là không còn người nào hữu dụng nữa. Từ nay chuyện chống lại yêu ma sẽ đổ lên liên minh rồi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK