Hư Vô tôn chủ lên tiếng:
- Chuyện này phải xem ai rời đi. Nếu bổn tôn chủ bỏ đi, đến lúc đó Vu Thần hẳn phải chịu tai ách. Nếu như Vu Thần rời đi, lúc đó khó mà nói rõ được.
Âm Đế cười lạnh nói:
- Không có gì đáng nghi ngờ, đến lúc đó tự nhiên kết quả là … ha ha ha …
Hư Vô tôn chủ không nói, Lăng Thiên lại hừ giọng nói:
- Chớ có cuồng vọng, cho dù là như vậy, các ngươi cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi.
Vu Thần bên cạnh suy nghĩ lời nói của hai bên, trong lòng hơi do dự. Căn cứ lời nói của hai bên, bản thân một khi rời đi bọn họ nhất định sẽ xông đến. Lúc đó chỉ cần bản thân được Yêu Hoàng Liệt Thiên hỗ trợ, làm sao có thể không đối phó được với những người còn lại đây?
Nhưng có một điểm, Vu Thần cũng không nắm vững mười phần về việc bản thân có thể phá giải được Tinh La Vạn Tượng trận pháp hay không. Nếu như không giải mở được, bản thân không phải cũng bị vây khốn vào trong? Đến lúc đó, không phải đã rơi vào mưu kế của Hư Vô tôn chủ sao?
Phát hiện được biến hóa của lão, Hách Triết hỏi:
- Chủ nhân, người đang lo lắng?
Vu Thần liếc lão, lắc đầu trả lời:
- Ta đang phân tích, nhưng tình huống không rõ ràng.
Hách Triết nói:
- Như vậy phải đánh cuộc với vận may.
Vu Thần trong lòng chấn động, vận may?
Đúng thế. Vận may bản thân tốt hay xấu, hoàn toàn liên hệ với Liệt Thiên.
Cho dù vận may bản thân thiếu chút nữa, không phá được trận này, lẽ nào Liệt Thiên cũng vận may suy kém, định sẵn bị vây chết ở trong đó?
Nghĩ đến đây, Vu Thần lập tức quyết định, nói với Hách Triết:
- Đi, chúng ta cũng xem thử uy lực của Tinh La Vạn Tượng kỳ trận thế nào.
Hách Triết cả kinh, nhưng không nói gì cả, lập tức theo sát Vu Thần bỏ đi.
Chớp mắt, Vu Thần dùng Vu thuật quỷ dị dễ dàng phá được tầng phòng ngự ngoài cùng của Tinh La Vạn Tượng trận pháp, tiến vào bên trong trận.
Như vậy, bên ngoài trận chỉ còn lại Thiên Sát, Địa Âm, Hư Vô tôn chủ và Lăng Thiên.
Thôi nhìn, Thiên Sát nhìn Hư Vô tôn chủ, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Lúc này không có người ngăn trở, chúng ta cũng phải tính toán cho xong món nợ cừu hận năm xưa.
Hư Vô tôn chủ nhìn hắn, giọng quái dị nói:
- Vật còn người mất, không chịu quay đầu, ngươi quả thật còn đang nhớ hận thù quá khứ?
Thiên Sát cười điên cuồng nói:
- Vật còn người mất? Ha ha ha…Câu này ngươi không thấy là quá sai lầm rồi chăng?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu nói:
- Ngàn năm vạn tháng chớp mắt trôi qua, thương cảm cố nhân khuôn mặt đã không còn. Ngươi trước đây không phải là như vậy.
Thiên Sát hận thù nói:
- Ngươi trước đây lại vẫn là như vậy!
Hư Vô tôn chủ không nói, Lăng Thiên bên cạnh quát lên:
- Vậy thì thế nào?
Thiên Sát quát lên:
- Hắn không thay đổi, ta vẫn mãi là ta, vì thế cừu hận trước kia thế nào cũng không thể ngừng được.
Hư Vô tôn chủ lạnh lùng nói:
- Thiên Sát, ngươi còn nhớ ngày đó bị phong ấn thế nào chăng?
Thiên Sát hận thù nói:
- Chuyện năm đó, cả đời này ta cũng không thể nào quên được.
Hư Vô tôn chủ nói tiếp:
- Như vậy, ngươi còn dám đến đây?
Thiên Sát bật cười điên cuồng nói:
- Có gì mà không dám chứ? Ngày đó ngay cả ngươi cũng không giết được ta, bây giờ ta còn sợ ngươi nữa sao?
Nghiêng mình, Hư Vô tôn chủ nhìn Âm Đế, hỏi lại:
- Ngươi thì sao? Cũng không quên được chuyện năm xưa chăng?
Âm Đế gằn giọng nói:
- Tự nhiên không thể quên được sỉ nhục năm xưa.
Hư Vô tôn chủ điềm nhiên nói:
- Thế các ngươi có biết, ngày đó ai là người phong ấn được hai ngươi chăng?
Thiên Sát giận dữ trả lời:
- Đương nhiên là ngươi rồi!
Âm Đế quát lên:
- Ngươi hà tất phải cố hỏi rõ làm gì đây?
Hư Vô tôn chủ lắc đầu nói:
- Sai rồi, hoàn toàn sai rồi.
Thiên Sát hỏi lại:
- Có chỗ nào sai lầm đây?
Hư Vô tôn chủ nói:
- Người phong ấn các ngươi năm xưa hoàn toàn không phải xuất phát từ Hư Vô giới.
Âm Đế hừ giọng nói:
- Nói bậy, ngày đó rõ ràng là ngươi làm, bây giờ sao không dám thừa nhận, quả thật xấu hổ vô cùng.
Hư Vô tôn chủ không nói, ánh mắt nhìn về phía Tinh La Vạn Tượng trận pháp.
Lúc này bốn người trong trận đã cách nhau không xa, tất cả đều tiến vào vòng thứ hai, bắt đầu đến gần Bạch Như Sương ở trung tâm.
Nhưng dù sao Tinh La Vạn Tượng huyền bí, càng vào sâu bên trong, uy lực trận pháp càng thêm mạnh mẽ, làn sáng lấp lánh bề mặt càng chói mắt.
Như vậy, Liệt Thiên, Vu Thần bốn người bị sức mạnh ngăn trở cực mạnh, thế tiến lên lập tức giảm lùi lại.
Lăng Thiên thấy Hư Vô tôn chủ hoàn toàn không giải thích, trong lòng hơi nghi hoặc, tổng quát cảm giác thấy câu chuyện giữa ông ấy và Thiên Sát, Địa Âm có chút mâu thuẫn.
Nhưng chuyện này không tiện hỏi han, ông chỉ có thể dấu trong lòng, miệng lại nói:
- Tôn chủ nếu đã nói không phải, tự nhiên sẽ không phải, hà tất phải lừa người làm gì?
Âm Đế giận dữ nói:
- Câm miệng, năm xưa bọn ta tung hoành thiên hạ, ngươi còn chưa biết ở nơi nào, làm sao có thể biết được chuyện năm xưa.
Lăng Thiên hơi giận dữ, quát lên:
- Khoa trương làm gì? Nếu năm xưa tôn chủ có thể phong ấn các ngươi, bây giờ cũng có thể như vậy.
Âm Đế khinh bỉ nói:
- Ngày xưa hắn may mắn thôi, bây giờ dĩ nhiên vật đổi sao dời. Bây giờ còn muốn phong ấn bọn ta là chuyện không thể làm được nữa rồi.
Lăng Thiên hơi tức giận, liếc Hư Vô tôn chủ nói:
- Tôn chủ, bọn chúng khoa trương như vậy, người sao không nói gì cả vậy?
Hư Vô tôn chủ thôi nhìn, điềm nhiên đáp:
- Đừng gấp, bọn chúng khoa trương không được lâu. Hơn nữa, nếu năm xưa ta phong ấn bọn chúng, ta sao lại bảo ông đi tìm tung tích của Thiên Uy lệnh đây?
Lăng Thiên sửng sốt, bản thân thấy chuyện rõ ràng như vậy sao mình lại sơ ý đây?
Nhưng đúng là kỳ quái, nếu như không phải Hư Vô tôn chủ phong ấn Địa Âm, Thiên Sát, bọn chúng sao cứ một mực cho là Hư Vô tôn chủ đây?
Trong này không phải có mâu thuẫn chăng?
Mang theo nghi vấn, Lăng Thiên nói:
- Như vậy, mâu thuẫn giữa các vị xuất phát từ đâu đây?
Hư Vô tôn chủ liếc Thiên Sát, Địa Âm, than nhẹ:
- Mâu thuẫn khác biệt do bọn chúng không biết một chút khuất tất bên trong.
Thiên Sát hừ giọng nói:
- Khuất tất nào mà bọn ta còn chưa biết được đây?
Hư Vô tôn chủ trầm mặc không nói, không biết là không muốn nói đến hay còn có cố kỵ nào khác.
Âm Đế quát lạnh:
- Nói đi, sao lại không nói, hay là còn có một chỗ nào không rõ đây?
Lăng Thiên nhỏ giọng nói:
- Tôn chủ, nếu như người đã biết, vì sao lại không nói ra rõ ràng?
Hư Vô tôn chủ nói:
- Lúc này nhắc đến chuyện ngày xưa còn có ý nghĩa thế nào đây?
Lăng Thiên không hiểu lên tiếng:
- Nếu không có ý nghĩa, vì sao trước đây người lại muốn nhắc đến?
Đúng thế, đây là điểm mâu thuẫn, Hư Vô tôn chủ cuối cùng sao lại như thế đây?
Suy nghĩ lời của Lăng Thiên, Thiên Sát giận dữ nói:
- Hắn đang muốn trì hoãn thời gian, muốn thi triển quỷ kế.
Âm Đế quát lên:
- Như vậy, chúng ta còn chờ làm gì nữa?
Nói rồi lóe lên xông đến, phất tay đánh ra một chưởng về phía Hư Vô tôn chủ.
Thiên Sát thấy vậy cũng không chút chần chừ, phối hợp với hành động của Âm Đế, từ mé bên triển khai công kích.
Đến lúc này, hai cao thủ tuyệt đỉnh thế gian liên thủ tiến công, uy thế của nó khiến người ta kinh hãi, có thể nói độc nhất vô nhị.
Đối mặt với công kích của hai người, Hư Vô tôn chủ không nói không rằng, vẻ mặt của ông ta nhìn không rõ, lại không nghe được thanh âm của ông, khiến người ta không đoán được tâm tư của ông.
Khi nguy hiểm đến gần, Hư Vô tôn chủ lóe lên biến mất, chọn lựa né tránh. Đây là cẩn thận hay không tình nguyện liều mạng?
Lăng Thiên bên cạnh thấy vậy, lập tức quát lớn một tiếng, phóng thẳng đến Âm Đế, lòng bàn tay làn sáng ngũ sắc lóe lên, một thanh kiếm ánh sáng bắn ra cùng với làn kiếm sắc bén phân bố trong khu vực vài chục trượng.
Thiên Sát phát hiện được Hư Vô tôn chủ lùi lại, lập tức gào thét một tiếng, nhanh chóng đuổi theo. Âm Đế thấy Lăng Thiên ra tay, không khỏi cười lạnh một tiếng, múa chưởng đón đỡ liền.
Như vậy, Hư Vô tôn chủ và Thiên Sát di động rất nhanh, hai người cứ theo đuổi nhanh, tung hoành ngang dọc.
Âm Đế và Lăng Thiên lại giao tranh kịch liệt, làn kiếm, chưởng kình liên tiếp với nhau đánh cho kinh thiên động địa.
Trong lúc giao chiến, Âm Đế hơi khinh thường Lăng Thiên, cho là ông ta căn bản không chịu nổi một chiêu.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Âm Đế phát hiện Lăng Thiên này tuy thực lực không bằng hắn, nhưng lại không kém xa, hơn nữa kiếm pháp lại sắc bén, tính công kích cực mạnh, khiến hắn cảm thấy hơi mất công.
Âm Đế hiện nay do lệnh bài Cửu U Bất Diệt bị Lục Vân hủy diệt, Tàn Hồi Toái Tâm nhận cũng không còn tồn tại, chỉ với hai tay không lại phải đối phó với Thiên Kiếm cửu quyết của Lăng Thiên liền hơi bị hao phí tâm sức.
Thấy vậy, Âm Đế gào lên một tiếng, lòng bàn tay phải ánh đen lấp lánh, một làn hào quang đen ngòm ngưng tụ thành một thanh kiếm ánh sáng đen, trong lúc múa lên ánh lạnh bộc phát, vài trăm làn kiếm phân bố bốn phía, kịch liệt giao chiến với Thiên Kiếm quyết của Lăng Thiên.
Hai kẻ mạnh giao chiến, đặc sắc tuyệt luân.
Lăng Thiên trong lòng biết thực lực không bằng Âm Đế, nhưng Thiên Kiếm cửu quyết lại là kiếm quyết có tính công kích mạnh nhất trên thế gian, có nhuệ khí không gì ngăn nổi.
Vì dốc hết sức ngăn cản Âm Đế, tạo điều kiện cho Hư Vô tôn chủ chiến thắng Thiên Sát, Lăng Thiên toàn lực ứng phó, phát huy Thiên Kiếm quyết đến mức cực hạn.
Như vậy, chỉ thấy làn sáng ngũ sắc hàng nghìn hàng vạn hội tụ thành vô số cột kiếm sắc bén, chiếu theo một trình tự nhất định tổ hợp sắp xếp, hình thành một kiếm trận hoàn mỹ, bộc phát uy lực kinh người.
Ở trong kiếm trận của Thiên Kiếm cửu quyết, Âm Đế vẻ mặt âm trầm, đối mặt với công kích mạnh mẽ như vậy, hắn tuy không chút sợ hãi, nhưng lại cũng không muốn bị thương tổn, vì thế đành toàn lực phản kích.
Nhưng Thiên Kiếm cửu quyết cực cường cực thánh, ẩn chứa sức mạnh thần thánh, có tác dụng khắc chế khí âm tà.
Vì thế phản kích của Âm Đế tuy mạnh, lại có một bộ phận chịu ảnh hưởng đó nên không phát huy được uy lực.
Như vậy, hai người thực lực hơi bình đẳng, trong nhất thời rơi vào tình cảnh giằng co.
Cổ ngữ có nói, trống trận một tiếng hăng hái tinh thần, thêm hồi nữa thì suy yếu, ba hồi thì kiệt.
Đối với hai người đang giao chiến, thế công của Lăng Thiên tuy duy trì ổn định, nhưng Âm Đế sau khi trải qua giai đoạn chưa thích ứng ban đầu, liền dần dần có được năng lực miễn nhiễm.
Như vậy, theo thời gian trôi qua, thế công của Lăng Thiên liền dần yếu đi, điều này tạo nên cơ hội phản kích cho Âm Đế.
Lúc này, thanh kiếm ánh sáng đen ngòm trong tay Âm Đế giơ cao hành động, một luồng khí tà sát phân bố bốn phương ẩn chứa uy thế chấn động trời đất, tạo nên một cột sáng đen ngòm dựng thẳng đứng, theo sự khống chế của Âm Đế , đầy oán hận chém thẳng xuống Lăng Thiên.
Nhìn thấy một kiếm đến gần, trong đầu Lăng Thiên suy nghĩ nhiều thứ, trước hết nghĩ đến việc né tránh.
Nhưng bản thân là cao thủ Hư Vô giới, nếu ở đây chỉ né tránh, thế còn mặt mũi nào gặp người ta?
Nghĩ đến đây, Lăng Thiên dứt khoát chọn lựa phương án hai, đón đỡ.
Thời khắc đó, Lăng Thiên đề tụ sức mạnh toàn thân, vận hết vào tay phải.
Sau đó, Lăng Thiên quát to một tiếng, hình bóng lấp lánh ngũ sắc chớp mắt phân tán công thẳng về Âm Đế.