Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Huyền Âm chân nhân cùng Trương Ngạo Tuyết, Lý Hoành Phi và Lâm Vân Phong chạy lên đến nơi thì Tiêu Thiên đã phi thăng thành công rồi, họ chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Bốn người ngẩng đầu quan sát, cố suy đoán xem kết quả thế nào.

Sau một hồi khá lâu, Huyền Âm chân nhân khẽ thở dài: "Thôi, mọi người đừng nhìn nữa, không thấy được gì đâu. Chúng ta đành quay trở xuống tìm Lục Vân rồi cùng về". Nói xong, lão quay người rời khỏi. Lâm Vân Phong vốn nhạy cảm nên hắn cảm nhận được khí tức tà ác bao trùm lúc nãy nay đã tiêu biến, không còn tồn tại nữa.

Vừa quay đầu, nhìn thấy ba người kia đã đi được một khoảng xa, Lâm Vân Phong vội vàng gọi to và chạy theo. Ngay tại cốc khẩu, bốn người chạm mặt với Lục Vân đang từ dưới động đi lên. Vân Phong chạy ngay đến bên cạnh, khẽ hỏi: "Huynh, lúc nãy ở lại có thấy thêm gì không? Thiên Lang đó phi thăng thế nào? Thành công chứ? Hai con quái vật lúc nãy đi đâu mất tiêu rồi?".

Lục Vân nhìn mọi người thấy ai nấy đều tròn mắt nhìn chàng chờ đợi. Chàng nhẹ nhàng đáp: "Sau khi mọi người rời khỏi, trên trời đột nhiên xảy ra dị biến. Chỉ thấy có vô số kình lôi xuất hiện, khí thế kinh người. Hai con dị vật tà ác đó vừa định bắt giữ Thiên Lang thì đột nhiên bị Cửu thiên thần lôi đánh trúng, chỉ nghe tiếng chúng thét lên đau đớn rồi bỏ chạy. Còn Tiêu Nguyệt Thiên Lang thì thừa cơ thoát thân, cuối cùng phi thăng thành công. Giây phút đó thật sự kỳ diệu, cả bầu trời xuất hiện một ảo ảnh Thiên Lang khổng lồ to đến hơn mười trượng, từ từ trùng lấp với thân ảnh thực của Thiên Lang, sau đó ánh lên một đường hào quang rực rỡ rồi tất cả đều biến mất, không để lại một dấu vết gì".

Vân Phong nghe thế, vẻ mặt thiểu não nói: "Đáng tiếc thật, cảnh tượng hiếm có thế mà không xem được. Đáng chết, cũng chỉ tại hai con yêu vật kia, lần sau mà để ta gặp lại thì đừng trách, chúng bây dám phá hoại nhã hứng của lão tử. Hừ!".

Huyền Âm chân nhân đằng hắng: "Đừng có ở đó mà to mồm nữa, đi thôi, chúng ta về". Vân Phong cười khì: "Sư phụ, đừng vội mà. Bây giờ về không phải sớm hơn dự tính hai ngày sao? Đệ tử cho rằng chúng ta nên tranh thủ thời gian hai ngày này để nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó hãy khởi hành vẫn chưa muộn. Sư phụ có việc bận thì... mời sư phụ đi trước, chúng đệ tử không vội, sư phụ cứ đi từ từ. Hì, mọi người đồng ý chứ nhỉ?". Nói xong nhìn sang ba người còn lại.

Ánh mắt của Huyền Âm chân nhân sắc lạnh, lừ hắn một cái: "Ngươi thích đi bộ chậm rãi chứ gì, vậy thì cứ từ từ mà đi cho ta! Những người còn lại ai theo ta thì theo!". Rồi lão nhìn ba người một lượt, sau đó đột nhiên ngự phong phi hành, một đạo thanh quang vụt bay trên nền trời sâu thẳm. Lý Hoành Phi quay sang nhìn Ngạo Tuyết, Liệt Vân kiếm ngay sau đó cũng vụt sáng, cùng Hoành Phi nhanh chóng phi theo bóng hình của Huyền Âm chân nhân. Trong cảnh khuya huyền ảo, hai đạo thanh quang quyện hòa cùng nguyệt sắc, tạo nên một bức tranh đêm đẹp mê hồn.

Trương Ngạo Tuyết quay sang Lục Vân khẽ nói: "Tỷ đi trước đây, hai đệ nhanh chóng đi theo nhé". Rồi nàng xoay người định rời khỏi. Lâm Vân Phong thấy tình hình như thế vội cười nói "Sư tỷ, đệ và Lục Vân có việc muốn thỉnh giáo sư tỷ, tỷ đi chung với bọn đệ được không? Bọn đệ thật sự muốn học hỏi thêm nhiều thứ lắm. Sư tỷ tốt mà, chắc không nỡ từ chối đâu, tỷ ha?". Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ vào vai Lục Vân, nhắc khéo chàng giúp hắn níu giữa Ngạo Tuyết.

Lục Vân thản nhiên cười khẽ: "Sư tỷ nếu không vội thì hãy đi cùng, quả thật tiểu đệ có vài điều muốn thỉnh giáo, mong sư tỷ chỉ điểm". Rồi chàng nhìn Ngạo Tuyết với đôi mắt sáng trong, thể hiện sự thành khẩn, mong chờ.

Ngạo Tuyết nhìn lướt qua ánh mắt của Lục Vân, ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trăng khẽ gật đầu không nói. Dưới ánh trăng, dáng người của nàng tha thướt được bao phủ bởi một vầng sương sáng, huyền ảo, diễm lệ.

o0o

Rời khỏi Tuyệt Âm Cốc, ba người tìm được một nơi tránh gió để dừng chân và nổi lửa. Cả ba ngồi với nhau tâm sự bên ánh lửa bập bùng. Trong lúc đó, Vân Phong nhiều lần cố ý chạy đi tìm thức ăn để tạo cơ hội và không gian riêng tư cho Lục Vân, Ngạo Tuyết. Hắn còn lắm lúc nháy mắt, nhắc khéo Lục Vân phải gan dạ lên.

Nhìn lên bầu trời đêm thanh tịnh, Lục Vân hỏi: "Tỷ có thường nhìn lên trời như vậy không? Ngoài việc tu luyện, trong bao nhiêu năm qua, tỷ có những hồi ức nào khác không?".

Trương Ngạo Tuyết cũng lặng lẽ nhìn trời, ánh lửa hắt lên gương mặt xinh tươi của nàng tỏa ra một vầng sáng thanh khiết. Rồi nàng cất tiếng, một giọng nói lạnh lùng thoảng nhẹ trong gió: "Kẻ chân tu, điều tiên quyết là phải thanh tâm tĩnh dục. Bao nhiêu năm nay, ngoài việc tu luyện ra, ta không có tâm trí dành cho việc gì khác".

Lục Vân cười nhẹ: "Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong lòng tỷ có bao giờ cảm thấy chán nản, có khi nào tỷ nghĩ đến bỏ cuộc? Tỷ có từng nghĩ đến con đường của mình rốt cuộc rồi sẽ ra sao không? Mục tiêu của tỷ là gì? Tu luyện thành tiên, đồng tồn cùng thiên địa, hay là trở thành một nữ hiệp trảm yêu trừ ma? Suốt đời cứ thế một thân một mình hay là như bao người phụ nữ bình thường khác, kiếm một người yêu thương rồi lập gia đình?".

Ngạo Tuyết quay nhìn Lục Vân, lâu sau mới dời ánh mắt đi, nói: "Tâm vô nhất niệm, làm sao tu luyện! Ngươi hỏi nhiều quá, ta chưa hề nghĩ đến những vấn đề đó. Ta chỉ quan tâm làm thế nào tu luyện đại thành trong thời gian ngắn nhất mà thôi". Trong giọng nói trầm ngâm, dường như nàng đang ẩn giấu bí mật không muốn thổ lộ.

Lục Vân nghe thế, cười thản nhiên rồi đột nhiên cất tiếng: "Thiên địa vạn vật, tại sao hữu hình? Thế gian sinh linh, hà tất có tâm? Con đường tu luyện, vì sao có kiếp? Quá trình thành tiên, tại sao không bằng phẳng? Trường sinh bất tử, cớ chi lại tồn tại? Thiên địa đồng thọ, luân hồi ở đâu ra?".

Trương Ngạo Tuyết chỉ im lặng lắng nghe, trầm tư không lên tiếng... Một lúc sao Vân Phong trở về với ba con thỏ rừng trên tay. Mọi người đem nướng để làm buổi tối lót dạ.

Đêm khuya, dưới ánh trăng lạnh lùng, thanh thoát, cả ba người tọa thiền điều tức nghỉ ngơi. Đợi đến hôm sau, Lục Vân là người thức dậy đầu tiên. Chàng bay người lên giữa khoảng không, tĩnh lập mà hấp thu thiên địa linh khí.

o0o

Trên đường đi, để tiết kiệm thời gian, mọi người đều thi triển khinh công, cũng như mọi võ lâm nhân sĩ khác cứ thế mà xuyên qua các dãy núi chập chùng. Từ Tuyệt Âm Cốc về Dịch Viên, nếu đi bộ phải mất ba ngày, còn ngự kiếm phi hành thì chỉ một chốc là đến nơi. Giữa hai nơi này cách nhau bởi ba dãy núi to. Trong đó có một dãy núi gọi là Hồng Diệp Lĩnh, danh truyền ngọn dã sơn này mỗi độ thu về đều đỏ rực một màu lá phong, cảnh tượng vô cùng hoàn mỹ.

Khi ba người Lục Vân đi qua Hồng Diệp Lĩnh, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân bất ngờ có dao động, khiến chàng chú ý. Tuy bề ngoài vẫn điềm tĩnh như không có gì xảy ra nhưng Lục Vân đang âm thầm dùng Ý Niệm Thần Ba tỉ mỉ dò xét động tĩnh xung quanh. Rất nhanh chóng, cảnh vật trên cả ngọn sơn lĩnh đã hiển hiện trong đầu của Lục Vân. Ở một góc rừng rậm rạp có một cái giếng, nơi ấy ẩn hiện một nhân ảnh nhàn nhạt, phiêu du và phát ra tiếng khóc tỉ tê. Giếng rất sâu, dưới đáy có một vách đá, trong đó hình như đang ẩn tàng một vật nhưng lại rất mơ hồ, không thể thấy rõ.

Lục Vân đột nhiên dừng lại, nói với hai vị đồng đạo: "Mọi người thử dò xét một chút, có cảm giác được dị vật đang tồn tại không? Ta cứ nghe thấy có tiếng gì đó ở gần đây". Vân Phong ngạc nhiên: "Không phải chứ? Đệ mẫn cảm với quỷ quái nhất mà sao không cảm nhận được gì hết vậy? Lục Vân, có phải huynh lầm gì không hay là cố ý chọc đệ đấy?".

Ngạo Tuyết không nói, chỉ nhìn xung quanh một lượt, thần kiếm Tử Ảnh đột nhiên phát ra tiếng kiếm tiêu thật nhẹ, bay lên lơ lửng trên đầu của nàng, không ngừng xoay chuyển. Giữa khu rừng âm u rậm lá, ánh hào quang tử sắc của thanh thần kiếm tỏa sáng cả một vùng rộng. Thanh kiếm sau một hồi quay vòng, bất ngờ chỉ sang hướng nam, rồi bất động. Ngạo Tuyết cất giọng lạnh như băng: "Nơi này quả thật có ẩn tàng dị vật, nó ở hướng nam, chúng ta hãy đi xem thử, nếu là yêu ma thì hãy diệt trừ". Dứt lời thần kiếm tự động bay đi, dẫn mọi người tiến về hướng nam.

Rất nhanh, cả ba đã đến một nơi cây cối um tùm với một miệng giếng cổ bị bỏ hoang lâu ngày. Lâm Vân Phong thấy miệng giếng, thần sắc hơi biến đổi: "Giếng này ẩn tàng yêu khí, nhưng xem xét kỹ thì lại không phát hiện được gì, chuyện này là thế nào? Thần kiếm Tử Ảnh nếu đến đây dừng lại thì chắc chắn có điều không ổn, nhưng tại sao đệ không cảm nhận được gì vậy? Lục Vân, huynh có cảm nhận được không?".

Lục Vân nhìn Ngạo Tuyết, thản nhiên nói: "Đệ cũng chỉ nghe thấy có tiếng yếu ớt giống như tiếng khóc của một nhi nữ, nhưng bây giờ thì không nghe thấy nữa. Ngạo Tuyết tỷ có phát hiện gì không?". Đôi mắt trong và tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng của Lục Vân ánh lên một ánh nhìn kỳ dị.

Ngạo Tuyết thu hồi Tử Ảnh thần kiếm, nhìn vào giếng khẽ nói: "Thoang thoảng khí tức kỳ lạ, nhưng chỉ lướt qua, rất khó nắm bắt. Hay là chúng ta xuống dưới đó xem xét cho kỹ, như vậy sẽ biết rõ đó là vật gì".

Lục Vân cũng nhìn vào giếng, nói nhẹ: "Ở đây không lớn, tất cả cùng xuống e là không được, hay là để đệ xuống xem trước. Vân Phong và tỷ hãy đứng canh tại đây, có chuyện gì thì cứ huýt sáo truyền tín hiệu, đệ sẽ lập tức đi lên".

Lâm Vân Phong cười khì: "Lục Vân huynh, những chuyện vất vả thế này làm sao phải để huynh đi được? Chuyện quỷ quái đệ là chuyên gia mà, cứ để đệ đi. Huynh cứ ở đây tỉ tê với sư tỷ đi nha". Nói xong hắn cười khúc khích rồi xoay người phóng xuống giếng.

Lục Vân giữ ngay hắn lại, cười nói: "Lần nào cũng là đệ đánh tiên phong, vậy làm sao được chứ? Lần này hãy để huynh đi, với lại huynh cảm nhận được tiếng khóc, còn đệ thì không cảm nhận được nên tốt nhất đệ hãy đứng tại đây, để khỏi lãng phí thời gian của mọi người". Dứt lời, không đợi Vân Phong lên tiếng, Lục Vân lập tức phi xuống giếng.

Vân Phong khò khè nói: "Thật là... huynh muốn giành miếng cơm manh áo của mình đây mà. Sau này các huynh tỷ cái gì cũng biết, híc... đệ còn đường nào mà kiếm sống đây. Lần sau nhất định không thèm nói trước nữa. Làm luôn rồi mới nói, hì hì, sư tỷ nhỉ?!".

o0o

Lục Vân vừa vào giếng lập tức vận khí để cơ thể từ từ hạ xuống, tỉ mỉ quan sát xung quanh. Giếng này rất sâu, chàng cảm giác được mình đã xuống hơn năm mươi trượng mà vẫn chưa xuống tới đáy. Ánh sáng từ miệng giếng chiếu xuống mờ nhạt dần, không gian bắt đầu chìm trong bóng tối, giơ tay cũng không thấy năm ngón nữa, chàng đành xuất Như Ý Tâm Hồn kiếm. Kiếm vừa hiện, vầng hào quang đỏ rực của hỏa long lập tức soi rọi cả một vùng, cảnh vật lại hiện ra rõ ràng trước mắt Lục Vân.

Trên những mảng rêu ẩm ướt trên thành giếng, lúc nhúc một lũ côn trùng độc vật không xác định. Dưới ánh hào quang của thần kiếm, người chúng óng ánh đen nhánh đến kỳ lạ. Có một số sợ ánh sáng, vừa thấy ánh hào quang đã nhanh chóng lách lùi đi, trốn chạy. Lục Vân càng đi xuống, nhiệt độ giảm càng nhanh, hàn khí âm u bao trùm ngày càng dày đặc. Cuối cùng sau một quãng đường khá dài, Lục Vân nhẹ nhàng đáp trên mặt nước với một làn sương khói mờ mờ...

Nhờ ánh hào quang của kiếm chiếu rọi, Lục Vân có thể quan sát xung quanh rõ ràng rành mạch, chàng phát hiện ra nước giếng rất trong nhưng lại cực lạnh, người bình thường chắc chắn không thể ở đây lâu hơn một khắc. Bất chợt, dưới đáy giếng lại văng vẳng tiếng khóc rền rỉ, nhưng lúc có lúc không, nghe không rõ... Lục Vân vận chân khí hộ thể, nước giếng dạt ra hai bên, chàng từ từ đi sâu vào. Xuống khoảng hơn hai mươi trượng nữa, nhờ ánh kiếm soi rọi, Lục Vân biết mình đã đến đáy giếng. Chỗ này không nhỏ, rộng khoảng vài trượng, ở ngay giữa có một vách đá cao một trượng, ẩn ẩn một đạo hào quang xung quanh. Cách bên trái vách đá không xa có một cửa đá, lặng lờ nằm đó, tiếng khóc sụt sùi phát ra chính từ chỗ này.

Lục Vân lững thững trong nước, nhìn chằm chằm vào cửa đá, khẽ nói: "Ra đi, ta có thể nghe được tiếng khóc của ngươi. Chắc ngươi là một nữ nhi, tại sao không sớm đi đầu thai chuyển thế mà còn ở đây làm gì?".

Một thân ảnh nhoèn nhoẹt từ từ xuất hiện ngay kế bên cửa đá. Nhìn kỹ, quả đúng là một thiếu nữ trẻ tuổi. Tóc dài xõa ra che cả nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu hết được vẻ đẹp dịu dàng của nàng. Ánh mắt dật dờ nhìn vào Lục Vân, vừa trông thấy thanh Như Ý Tâm Hồn kiếm trên đỉnh đầu của chàng, ánh mắt đó lập tức tỏ ra kinh hãi.

Giọng nói khe khẽ cất lên: "Ngươi có thể nghe thấy tiếng khóc của ta ư? Ngươi không gạt ta chứ? Đã lâu lắm rồi, ta đều khóc ở đây, nhưng không ai có thể nghe thấy, không ngờ hôm nay lại có người nghe được. Cũng vài trăm năm rồi, thời gian thật dài lê thê".

Lục Vân vừa ngắm nhìn vừa sử dụng Ý Niệm Thần Ba để thám xét. Kết quả có được là thiếu nữ này rất kỳ lạ, hồn phách của nàng tụ hội bất tán, ẩn ẩn hàm chứa linh quang. Từ khí tức tỏa ra từ cơ thể, Lục Vân có thể khẳng định nàng không phải là ác linh, có thể là một cô hồn bị chết oan chăng? Chàng bèn hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây, ngươi nói ngươi đã ở đây mấy trăm năm rồi, tại sao không đi đầu thai mà ngồi khóc thế này?".

Thiếu nữ khẽ than thở: "Ta cũng muốn rời khỏi nhưng lại không có khả năng đó. Mỗi khi muốn bay khỏi miệng giếng là xem như có một kết giới cản lại, không thể nào thoát ra được. Vô số lần thất bại giúp ta hiểu ra một điều, đó là ta không thể rời khỏi nơi này. Cho nên ta chỉ còn biết khóc mà thôi. Trong mấy trăm năm ở đây, ta chỉ phát hiện được bên trong vách đá đang ẩn tàng vật gì đó. Tiếc là năng lực yếu kém, không thể làm gì được. Hôm nay gặp ngươi, cũng là duyên phận, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một việc, không biết ngươi có đồng ý không?".

Lục Vân nhìn vào vách đá, nói nhẹ "Bên trong vách đá quả thật có dị vật, ta cũng vì nó mà đến đây. Còn việc mà ngươi nhờ giúp, ngươi cứ thử nói ra xem sao, nếu được thì ta sẵn lòng".

Thiếu nữ nhìn Lục Vân, ánh mắt lạ lùng nói: "Ai cũng nói người sau khi chết sẽ thành quỷ, mà trên thế gian quỷ bị mọi người căm ghét, lúc nào cũng bị những người tự xưng là chân nhân tu luyện gì đó, cho là ác ma gặp đâu giết đó. Tại sao ngươi lần đầu tiên gặp ta, lại biết thân phận của ta không phải là người nhưng vẫn không ra tay sát hại? Thanh kiếm của ngươi vô cùng bá đạo, linh vật bên trong nó khiến ta rất sợ hãi, chỉ cần khẽ phất kiếm là giết được ta rồi. Tại sao ngươi không làm vậy?".

Lục Vân nhìn nàng, khẽ nói: "Thiên sinh vạn vật, không chỉ là người mà thật ra bao gồm cả quỷ vật. Chỉ là thế nhân không hiểu, chỉ bị một vài lệ quỷ tấn công thì cho là mọi quỷ vật đều tà ác. Thật ra đó là lý giải sai lầm, cho dù là người thì vẫn có kẻ ác, không phải vậy sao? Là thị là phi, là thiện là ác đều do mỗi người đoán định, không nên chỉ nghe ngôn từ của kẻ khác mà suy nghĩ lệch lạc. Đối với ta, chỉ cần là thứ ta nhìn thấy thì nó là vật tồn tại, chỉ là dưới một hình thể khác mà thôi, còn chuyện thiện ác thì lại là một chuyện khác... Thôi, ngươi cứ nói đến việc mà ngươi muốn nhờ xem nào".

Đôi mắt của thiếu nữ rưng rưng cảm tạ, nàng dịu dàng: "Sau này, nếu ngươi có gặp một người con trai tên là Lưu Tinh thì nhờ ngươi nói cho người đó biết chuyện này. Hãy nói rằng, lời thề ước năm xưa, tất cả đã qua rồi. Người con gái tên Dạ Vũ đã rời chàng mà đi, hãy bảo chàng quên đi tất cả, đừng nghĩ đến chuyện của hai người nữa. Nếu chàng truy hỏi, ngươi đừng nhắc gì về ta. Chỉ nói rằng, hồn đã đoạn, gửi lời vào gió, người đã xa, mắt trong huyết lệ nhòa, đọa hồng nhan! Chỉ vậy thôi, nếu ngươi đồng ý giúp, ta cảm tạ vô cùng!". Trong đôi mắt trong ngần, ẩn hiện một làn hơi sương mỏng manh, như cố gắng che đậy mối thâm tình dang dở.

Lục Vân nhìn nàng, thở nhẹ: "Hãy yên tâm, sau này ta sẽ tìm người đó mà chuyển lời. Chỉ là đã vài trăm năm rồi, người đó còn sống trên nhân thế không? Có khi nào đã chết rồi?".

Thiếu nữa khẽ lắc đầu, nhìn xa xăm: "Không đâu, chàng không chết đâu, nhất định vẫn còn sống trên thế gian. Nhớ lần đầu ta gặp chàng, chàng là một tiểu đạo sĩ, cảnh tượng đó ta vẫn còn nhớ rất rõ, tiếc là... mình không biết nắm bắt. Nghĩ đến giây phút năm xưa, ta ân hận nuối tiếc muôn phần".

Lục Vân nghe thế, thần sắc có đôi chút thương cảm, khẽ thở dài: "Một đời người có rất nhiều thứ chỉ nên để trong lòng, thỉnh thoảng hồi tưởng lại. Cảm giác không chỉ ngọt ngào mà có cả chua chát đắng cay. Đã qua rồi thì không nên chìm đắm trong hối tiếc nữa, hãy nhìn về phía trước. Bây giờ để ta xem xem vách đá này ẩn tàng huyền cơ gì mà khiến cho ngươi không thể thoát ra được".

Chàng nhẹ nhàng đứng trước vách đá, thanh quang bừng phát quanh cơ thể, đôi mắt phóng ra hai đạo thần quang, Ý Niệm Thần Ba đồng thời được phát ra để thám xét bí mật của vách đá. Đột nhiên toàn thân Lục Vân khẽ rung động, ánh mắt hoảng hồn, thần sắc vô cùng kỳ lạ. Nhìn sang thiếu nữ, chàng nhẹ nhàng nói "Khí tức trên người của ngươi chính là linh khí bên trong vách đá này, nhờ đó mà hồn phách của ngươi có thể hội tụ bất tán. Tuy nhiên, vách đá có một loại sức mạnh ràng buộc, có thể giữ lấy tất cả hồn phách và dị thể thuộc loại nguyên thần vô hình. Ngươi nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó nên không thể ra khỏi đây được. Chân khí do ta phát ra để dò thám cũng bị nó giữ lại, thật là chuyện hiếm thấy".

Thiếu nữ ủ rũ: "Bao nhiêu năm qua, cô đơn hiu quạnh tại nơi này cũng đã quen rồi. Nếu như không phải lòng còn quyến luyến, có lẽ ta đã mãn nguyện với cuộc sống cô hồn này. Hôm nay có thể gặp được ngươi, đó là một niềm hy vọng mong manh mà ông trời ban tặng, ta mừng lắm. Chỉ cần ngươi có thể chuyển lời đó dùm ta, ta nguyện suốt đời bị giam hãm tại đây... ".

Lục Vân nhìn nàng, ngẫm nghĩ. Lát sau, chỉ thấy chàng chậm rãi đến gần vách đá, cách khoảng ba thước thì bất ngờ vách đá phát ra một đạo hào quang, cản trở bước tiến của Lục Vân. Đạo hào quang này rất cường thịnh, sức mạnh kinh hồn của nó khiến cho thiếu nữ sợ hãi trốn vào một góc, không dám xuất đầu lộ diện.

Đôi mắt của Lục Vân lập tức phát ra một đạo hào quang rực rỡ, hào quang màu xanh bừng phát khắp người, đối kháng trực diện với đạo hào quang trên vách đá. Ánh sáng chiếu rọi trong nước tạo nên những tia sáng chồng chéo, phản chiếu, tạo nên một quang cảnh sặc sỡ đẹp kỳ diệu. Đồng thời khi hai nguồn sáng đối chọi nhau, chúng tạo ra một đạo khí quang đầy uy lực, quyện cùng hào quang ngũ sắc đột nhiên bùng thẳng lên trời. Quang trụ phóng thẳng ra khỏi giếng, người trong vòng trăm dặm đều có thể thấy rõ cảnh tượng này.

Lục Vân cảm giác đang có một nguồn lực kinh khiếp từ trong vách đá ép thẳng vào người chàng, khiến chàng không thể tiến bước. Đạo hào quang đó thật ra là đạo cấm chế bảo hộ, hoặc có thể nói là một đạo kết giới vững chắc, có tác dụng ngăn cản mọi ngoại vật xâm nhập. Lục Vân vốn định dùng Ý Niệm Thần Ba để thám xét bí mật của vách đá, ai ngờ nó lại có khả năng giam giữ lấy Ý Niệm Thần Ba, đồng thời hấp thu hoàn toàn tinh lực trong ý niệm, khiến cho chàng không dám thi triển nữa, chỉ cố dùng chân nguyên miễn cưỡng mà xông vào. Tiếc rằng uy lực của kết giới này quá ghê gớm. Lục Vân vẫn chưa thể phá giải được.

Thanh quang khắp người chàng bất ngờ biến sang hào quang màu hoàng kim, cố sức tiến một bước. Chỉ thấy cơ thể Lục Vân dao động dữ dội, hiển nhiên hai nguồn lực đang đối kháng nhau kình lực. Vầng kim quang trên cơ thể của chàng đột nhiên bùng nổ, sức công phá của nó phút chốc phá vỡ đạo kết giới. Sóng nước dưới đáy giếng tức khắc bị chấn động, một cột thủy lôi bùng lên, nước phun thẳng lên trời tạo thành một cột nước cao hơn ba mươi trượng rồi đổ ầm xuống như mưa bão. Chỉ nhìn cột nước kinh khiếp đó là có thể mường tượng được sức mạnh của hai bên giằng co dữ dội như thế nào. Đến nỗi Vân Phong và Ngạo Tuyết đang đứng gần miệng giếng cũng bị nguồn lực đó đẩy bật lùi ra xa.

Uy lực của trận nổ kinh thiên động địa vừa rồi không những khiến cho nước dưới đáy giếng vùng bay lên trời mà còn làm nổ tung cả vách đá to cả trượng đó. Đất đá vỡ vụn bay tung toé, nơi vách đá xuất hiện một đạo ngọc bài cao ba thước. Phía trên đó có khắc những hoa văn kỳ lạ cùng ba khối vân nổi to như nắm đấm tay - Trấn Hồn Bài! Ngọc bài này thanh khiết đến trong ngần, bên trong có thể nhìn thấy được một đạo hào quang đang di chuyển tuần hoàn không ngừng, tạo thành một vòng tổng thể kỳ lạ.

Lục Vân chăm chú vào ngọc bài, khẽ hỏi: "Trấn Hồn Bài, cái này có ý nghĩa gì? Tại sao ta chưa từng nghe nói đến. Ngươi có biết gì về nó không?". Ý chàng muốn hỏi thiếu nữ.

Nàng cũng nhìn vào ngọc bài, nhưng đứng cách từ rất xa, nói vọng lại, giọng run sợ: "Ta cũng không biết nó là gì. Sau khi chết, ta ở đây suốt đến giờ, không biết gì cả, ngươi hỏi cũng như không. Ta chỉ cảm nhận được nguồn lực cực kỳ bá đạo của Trấn Hồn Bài, như muốn hút ta vào đó, khiến ta rất sợ hãi, không dám đến gần".

Lục Vân chau mày nhìn lên, khẽ nói: "Ngươi hãy đến sau lưng ta, lát nữa nhớ đi theo sát, nếu không sẽ nguy hiểm cho ngươi đấy". Thiếu nữ không hiểu tại sao, nhưng vẫn vâng lời, lượn đến bên người chàng, nép ở sau lưng, nét mặt run rẩy lo sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK